Mưa núi trọ mây ngàn (*)

Bạn sẽ quan tâm về điều gì nhiều nhất khi đến một vùng đất mới? Có phải chăng là thiên nhiên và con người? Tôi nghĩ, đó sẽ là câu trả lời của số đông! Lắm khi, ta có thói quen được im lặng (hẳn nhiên, ai ai cũng có quyền được im lặng) khi ngồi trên mấy chuyến xe cho những hành trình dài mây giăng hay mưa phủ

Phượng trên trời

… Trời tháng sáu, nắng vẫn trung thành với mặt trời tháng sáu ! cứ ngang nhiên đổ oà trên mặt đất tất cả những nung nấu của sức nóng miền xích đạo. Sân chùa Từ Ðàm khô khan đến nứt nẻ, sỏi đá trong sân nóng hổi như những viên lửa hồng.

Hoa sử quân tử

(LQ) Mẹ ơi! Con tập bước cùng những dây leo sử quân xanh mướt. Mỗi lúc con ngã đau, chùm hoa như đổi sắc...

Hành trình về đất Phật: Tây du ký sự kỳ 5, ngày 29-6

Sáng 29-6: Bang Kok Rời guest house lúc 5 :30 chúng tôi ra bến xe đáp minibus đi Bang Kok (60baht). Anh Claude phải đến...

Ngày của Mẹ

Hai hôm nữa là Ngày của Mẹ Trời phương Tây nhớ Mẹ phương Đông Chim về tổ mẹ hiền che cánh mỏng Mẹ nghìn trùng thương nhớ...

Ðưa tiễn Nhất Linh (Ðoạn hồi ký trích từ "Phượng trên trời, Hải đường...

BBT: Kỷ niệm 48 năm (7/71963-7/72011) ngày mất của Nhất Linh, một cây đại thụ trong Tự Lực Văn Đoàn. Ban Biên tập trang nhà Liễu Quán nhận được bài viết của GS. TS Thái Kim Lan xin được đăng tải để tỏ lòng tưởng niệm nhà văn và chia sẻ đến cùng quý độc giả."

Hoài niệm Hòa Thượng Thích Trí Thủ

Một buổi chiều xuân năm 1958, tôi lên núi Trại Thủy Nha Trang, thăm chùa Hải Đức. Tôi không vào chùa, tôi đi dạo chung quanh chùa nhìn tứ-vọng-cảnh, rồi ra sân xem những chậu hường, lấy giống từ Đà Lạt. Xa xa nơi bìa sân, một nhà sư áo nâu đứng lần chuỗi dưới gốc cây Bồ đề xanh tươi. Những hạt chuỗi đón ánh mặt trời như những vì sao óng ánh, nối nhau mọc rồi lặn, lặn rồi mọc, đều đặn ung dung.

Các loài dã thú kính trọng chánh pháp

Vị Tỷ-kheo đã già, gần 80 tuổi. Ngài dáng người nhỏ và ốm. Khuôn mặt chính nhăn nheo hình chữ nhật với những đường...

Hành trình về đất Phật – Tây du ký sự kỳ 12: Varansasi

Chúng tôi tiếp tục cuộc lữ hành sang phương đông, đi về phía ánh sáng, đi tới các thánh tích khác. Ra ga xe lửa, chúng tôi rời Lucknow để đi Allahabad, một đầu mối giao thông quan trọng khác cách đó khoảng 200km . Tàu chạy từ 7 :30 đến 12 giờ trưa mới tới.

Quê nhà tôi, chiều khi nắng êm đềm… (tùy bút)

(LQ) Mới đây, chúng tôi về thăm một miền quê bên dòng sông Ô Lâu xanh ngát vào một buổi chiều còn nồng nắng hạ. Trước mặt là sông, xung quanh là vườn tược, xa hơn là đồng lúa; không có khói bụi, không còi xe, chỉ có lá rì rào. “Ôi chiều quê, chiều sao xiết êm đềm!”. Ngồi ngoài vườn, gió thoảng, trên cao trời xanh nhẹ, mây trắng bay. Hạnh phúc đến thật tự nhiên. Chúng tôi, không ai bảo ai, như văng vẳng từ trong tâm tưởng bài hát Chiều quê của Hoàng Quý, và trong niềm xúc động nhớ về một thời thơ ấu thanh bình, thánh thiện, mọi người cùng lẩm nhẩm hát: “Quê nhà tôi, chiều khi nắng êm đềm…”

Bài xem nhiều