Hành trình về đất Phật – Tây Du Ký Sự 18 ( kỳ cuối):...
"Ký sự du lịch ngắn này chỉ mong chia sẻ với bằng hữu một ít hiểu biết trên đường đi, mong tạo ra một chút cảm hứng cho bạn bè để lên kế hoạch cho những cuộc hành hương về xứ Phật sắp tới. Và chuyến du lịch chỉ có ý nghĩa khi nó không đơn thuần là một chuyến đi để gặt hái vài cảm giác mới mẻ nhưng chóng phai."
Về giữa bao la
Bao la ơi,
Cho tôi thả mình giữa lòng bao la
trên những cánh đồng mênh mông
nơi mặt hồ lung linh gợn sóng
giữa bầu trời cao...
Người thầy
Chiếc áo nâu nhuốm đầy màu năm tháng, một chiếc dù thay gậy chống trong tay, Thầy vân du đó đây để mặc cho mưa gió. Thỉnh thoảng có chú tiểu lẽo đẽo theo sau bước chân Thầy.
Tưởng nhớ Chị Hà Thanh
hạt mưa long lanh
rơi
tiếng cười
tiếng khóc
tiếng thở dài
tiếng ấm trong
tiếng Huế êm
một thời qua bến
Hương giang khuấy nước đò đưa
có giọng hát Hà Thanh...
GS. Trần Văn Khê Khai bút Xuân Quý Tỵ
Tết này tuổi đúng chín mươi ba
Tiến tới mười mươi chẳng mấy xa
Đón Tết luôn vui câu xướng họa
Mừng xuân vẫn trỗi điệu cầm...
Khúc Phong cầm
1. Thầy bảo đó là chiếc phong linh. Tôi thưa thật với thầy rằng tôi đã quen dùng chữ phong cầm. Thầy gật gù khen hay, phong cầm – cây đàn gió, nghe cũng hay đấy, đơn giản, cây đàn gió, đứng im lặng suy tư và hát reo mỗi khi gió lên, không có gì ấm áp, hiền hòa và sống hết mình, giữ hạnh bố thí như phong cầm.
Mùi của Mẹ
Lời Ban Biên tập: Một mùa Vu lan nữa lại về, bầu trời tháng Bảy lại ủ màu lam buồn buồn, trong tất cả chúng ta ai cũng rưng rức nhớ mẹ của mình, bao kỷ niệm xưa giờ lại sống dậy trong lòng của những người con...Ban Biên tập trân trọng giới thiệu một sáng tác thơ của Nguyễn Văn Anh viết về mẹ mà không phải bằng hình ảnh mà bằng "mùi"-"MÙI CỦA MẸ"....
Hoa Sen Tám Cánh
Hoa Sen tám cánh em mang
Tâm như sáng tỏa trên đàng em đi
Nhìn đời ánh mắt từ bi
Nói năng ký xuất nghĩ suy tỏ...
Một thời làm điệu
Ngày còn cái chỏm xinh xinh trên đầu, tôi cứ ngây ngất nhìn quý thầy đắp y vàng làm lễ mà ao ước. Mỗi khi trông quý thầy đắp y là tôi lại tính nhẩm coi còn bao lâu nữa tôi mới được diễm phúc khoác chiếc y vàng đó. Chỉ đơn giản như thế mà cũng trở thành ước mơ của một chú tiểu
Ai điên, ai tỉnh?
Đôi khi xuống phố thấy người điên đứng giữa đường chỉ chỏ, nói nhảm rồi la hét, ta thấy cảm thương cho thân phận bất hạnh của người đã mắc phải căn bệnh quái ác! Ta cũng cám cảnh khi thấy vẻ điên loạn càng khiến mọi người phải sợ hãi, xa lánh người bệnh đó.