Thi ca Huyền Không và với tuổi thơ học đạo

Dạo ấy, vào khoảng cuối thập niên 50 và đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, Phật học viện Trung phần Hải Đức tại Nha Trang thấy cần phải mở rộng việc đào tạo tăng tài. Ngoài hai nơi đã có cơ sở sẵn là Báo Quốc (Huế) và Tu viện Già Lam (Sài Gòn), ban Quản trị quyết định mở thêm một chi nhánh nữa ở Cao nguyên Trung phần, địa điểm được lựa chọn là chùa Linh Sơn, Đà Lạt, nơi mà Hòa thượng Mãn Giác, tức thi sĩ Huyền Không đang làm Hội trưởng Hội Phật giáo Tuyên Đức (bây giờ là Lâm Đồng).

Cuộc đời là bể khổ (Cảm tác theo giáo lý Đạo Phật )

                  Sinh - lão - bệnh - tử khổ ! Kiếp nhân sinh trầm luân. Trôi nổi trong lục đạo (*) Thương chúng sinh cõi...

Thiền sư ở đâu ?

Bản thân câu hỏi trên đã bao hàm câu trả lời-thiền vô trú xứ. Tư tưởng ấy bàng bạc trong triết học phương Đông và từng được lý giải trong Thiền luận của học giả Suzuki mà một thời trai trẻ tôi đã đắm mình...

Thương nhớ đồng quê.

Ông Thức tự nhận mình là người nhà quê. Quê rặt. Mặc dầu ông sống ở thành phố gần năm mươi năm. Năm mươi năm. Đó là khoảng thời gian vật đổi, sao dời. Vậy mà chẳng thành thị hoá được chất nhà quê trong con người ông từ nếp nghĩ cho đến sinh hoạt.

Một bảo tàng nghệ thuật tinh hoa của dân tộc

Nếu như có một bảo tàng mỹ thuật Phật giáo để sưu tập, bảo quản và trưng bày giới thiệu các tác phẩm mỹ thuật Phật giáo một cách hệ thống thì tốt biết bao! Mặt khác, cũng có thể kêu gọi sự cung tiến của các cá nhân mà tôi tin rằng sẽ rất được hưởng ứng. Một việc cấp bách nữa là quy tập các di sản “trôi nổi” hoặc đang nằm rải rác ở các địa phương khó bảo vệ, bảo quản.

Nghệ thuật Phật giáo

Chúng ta không đi xa hơn để nói về mối tương quan khắng khít của cái đẹp (Mỹ), cái thật (Chân) và cái tốt (Thiện). Ở cuối con đường làm người, thành tựu được mức độ cao tột mà con người có thể tự hoàn thiện cho chính mình, có lẽ ba cái đó sẽ hợp nhất được.

Tình yêu vô ngã

Đã quá lâu rồi ta không có cảm hứng với những cuộc chuyện trò vô bổ, đàn đúm theo kiểu trà dư tửu hậu, những chuyện trên trời dưới đất nói thì nhiều nhưng làm thì chẳng được bao nhiêu...

Bọ tôi

Lời Ban Biên tập: Tiếng con gọi cha bằng “ bọ” hay thiệt và rất chi là Huế. Một thời người Sông Hương quen gọi một cách thân thương như thế, từ giới lao động bình dân cho đến giới trí thức, khác nào ngôn ngữ cung đình con vua gọi mẹ bằng “ ả” một cách tự nhiên mà rất chi đầm ấm, thân thương.

Ngày đầu xuất gia

"Ấn tượng của ngày đầu xuất gia thật khó quên. Trên đường đi, từng hồi chuông mõ của những ngôi chùa gần cạnh nhau như hòa quyện vào hồn với một cảm giác lâng lâng khó tả. Nhưng ấn tượng nhất là khi đến chùa đúng lúc khóa kinh chiều vừa mãn. Trong không khí trầm hương lan tỏa, hình ảnh những pháp y vàng trang nghiêm từ trong chánh điện bước ra khiến lòng khởi lên một niềm hân hoan kính ngưỡng vô biên!"

Tản mạn về Tết

Khi tiết trời ấm dần lên. Mưa xuân lất phất từng hạt…Trên những cành đào khẳng khiu nụ ken dày cành là bắt đầu báo hiệu một mùa xuân mới. Năm hết, Tết đến lòng người lại nôn nao rộn rã mừng đón xuân về. Ai cũng muốn hoàn tất công việc để được đón tết với tâm thế thoải mái và sẵn sàng cho những trải nghiệm mới.

Bài xem nhiều