Vọng âm cuối mùa
"Hôm nay nàng xuân trở về, khu vườn trông rạng rỡ hẳn lên. Chúng tôi, lá sapotier biết chiều nay ông chủ sẽ hái trái, những quả sapotier đang vàng ươm trên cành. Hai chiếc lá nhiều chuyện nhất là lá sapotier và lá mận, chúng thi nhau rụng. Cây nhãn đã đốn rồi không còn lá nữa, lá đào rụng khắp vườn và lá sapotier rơi đầy dưới gộc..."
Quê Hương
Có một chữ „quê hương“ viết nhỏ, ở đó trái thơm vừa chín trong vườn, lá chuối xanh mát hiên sau, con ve hát hoài trong lùm nhãn đơm bông, và bánh nậm thơm trong nồi hấp, con cá bống kho khô đậm đà ý mẹ trong buổi cơm chiều, tiếng chuông triêu mộ thinh không đếm thời gian từ thuở nằm nôi.. Và con đường tìm về nó đơn giản , dễ dàng, thẳng tắp, không đắn đo, hồn nhiên như hơi thở…
Chuông chùa vọng giữa trần ai
Không biết bao giờ và tự bao giờ, tiếng chuông gắn liền với nghi lễ Phật giáo, nó như biểu tượng thiêng liêng không thể thiếu đi được trong ngôi tòng lâm cổ kính. Và vì lúc nào cũng nghe, ngày nào cũng nghe, nên đôi lúc ta quên đi sự hiện diện của nó và càng tệ hơn là ta không biết ý nghĩa vì sao phải đánh chuông.
Tình Xuân Ca
Giữa đời mưa nắng phù vânTa nghe cát bụi hồn xuân đi về;Đá mòn in dấu sơn khêThiều quang rực sáng giữa quê hương...
Lời phi lộ Hương Sơn Ca Vol 3
Cơn mưa rừng chợt đến, lá vàng cuối thu rơi xào xạc ngoài hiên, ngồi nghe lại 11 ca khúc Hương Sơn Ca Vol....
Bà cụ già và ba con cá
Bên bờ sông tịnh thủy, có một bà cụ già sinh sống cùng với ba con cá. Mùa xuân bà nuôi cá trong ang...
Thư viết mùa Vu Lan
Mẹ ơi! Mùa Vu Lan sắp về rồi, con mong sao lúc này được ở bên cạnh mẹ, được nũng nịu cùng mẹ. Mẹ biết không đã từ lâu con mất đi cái cảm giác ấm cúng cùng ba mẹ và mấy em bên mâm cơm chiều.
Một ngày vui.
"Một ngày trôi qua. Thực sự chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là những việc hằng ngày, những người thưòng gặp. Nhưng sao lòng bổng thấy vui. Niềm vui không ồn ào mà thầm lặng, ríu rít. Một vị sư hiền hậu, một người khách phương Tây xa mà gần, người thợ sửa giày quen thuộc góc phố, cậu học trò cũ, người bạn thân lâu ngày gặp lại…"
Đôi mắt Di Đà
Tôi có một người dì lấy chồng Chệt Quảng Đông. Dì sanh hai con, một trai và một gái. Trai tên Phá Lường (Hoa Lương), gái tên là Phá Lục Lìn (Hoa Ngọc Liên). Dượng rể tôi làm tài phú cho một chành lúa ngoài Cầu Dài, đối diện với Chợ Cá tỉnh Vĩnh Long, cách chợ bởi dòng rạch Long Hồ... Dì tôi là cô trưởng nữ, má tôi là cô gái út cách nhau mười bảy tuổi. Khi má tôi sanh ra tôi thì anh Lường của tôi bắt đầu đi hỏi vợ...
Trời hành cơn lụt mỗi năm…
Ký ức tuổi thơ là một thung lũng xanh, mà nơi đó thời gian đã phủ lên từng phiến đá, gốc cây một lớp sương mù lãng đãng. Dù thực tế có gai góc đến đâu, nhưng khi nghĩ về kỷ niệm ấu thời, những người lớn - hiểu như là khách trần gian đang lần bước đến tuổi già - khi nào cũng thấy "ngày xưa đó" một cách rất êm đềm và dịu ngọt.