Quảng Điền quê hương tôi

“Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”, hai chữ quê hương thật đẹp. Trong mỗi chúng ta ai cũng có một khoảng riêng trong tâm mình để dành cho quê hương.

Herta Mueller: Qua ngôn ngữ tìm đến chân lý

Ghi chú của người dịch: “L.S. phỏng vấn HM nhân bà được trao bằng danh dự của Hội H. Heine ở Duesseldorf vào cuối tháng 9. 2009. Quyển tiểu thuyết mới nhất “Xích đu hơi thở” của bà vào thời điểm này đang được xếp vào lược bình chọn cuối cho giải thưởng sách Đức năm 2009.

Bà cụ già và ba con cá

Bên bờ sông tịnh thủy, có một bà cụ già sinh sống cùng với ba con cá. Mùa xuân bà nuôi cá trong ang...

Vợ Huế

Mẹ tôi là người Huế. Ngày còn trẻ, ba tôi nổi tiếng là người đào hoa, tính lại thích tự do bay nhảy. Vậy mà, trong thời gian lưu lạc làm ăn nơi đất Thần Kinh thơ mộng, ba đã "chân đi không đành” khi "gặp cô gái Huế” là mẹ tôi bây giờ. Không biết ba đã tỉ tê những gì mà mẹ tôi chịu rời bỏ quê cha đất tổ theo ba về cái nơi thừa nắng thừa gió này làm nàng dâu xa xứ.

Bùi Giáng và những ngày xưa ấy

Năm 1973, lúc chiến tranh còn phủ trùm khắp miền Nam, tuy loạn ly, nhưng phong trào văn học và văn nghệ miền Nam...

Trời hành cơn lụt mỗi năm…

Ký ức tuổi thơ là một thung lũng xanh, mà nơi đó thời gian đã phủ lên từng phiến đá, gốc cây một lớp sương mù lãng đãng. Dù thực tế có gai góc đến đâu, nhưng khi nghĩ về kỷ niệm ấu thời, những người lớn - hiểu như là khách trần gian đang lần bước đến tuổi già - khi nào cũng thấy "ngày xưa đó" một cách rất êm đềm và dịu ngọt.

Khi ai đó nhìn ta và mỉm cười

Lời tác giả: Tôi không viết tiểu thuyết, tôi đang viết về những tháng năm tuổi trẻ của mình. Xin tạ ơn những phút yếu lòng để tôi có thể viết ra được những dòng cảm xúc của ngày hôm nay.

Chiếc áo

Có những chiếc áo không bao giờ xấu và cũ. Tôi có một chiếc áo nâu đã sờn rách và bạc màu, nhưng tôi...

Pháp Lạc Mùa Xuân

Mùa xuân theo mẹ lên chùa. Chuông ngân vang lạ. Pháp âm mầu nhiệm mang lại sự bình yên từ trong sâu thẳm. Con thấy Bụt trong từng nụ hoa, hạt sỏi, từng chiếc lá xanh vươn lên góc mái chùa. Con thấy bụt trong từng cái chấp tay nghiêm mật, từng dáng đi thật đẹp, thật nhẹ của các sư thầy, sư cô. Chao ôi! Phải chăng có một sự trao truyền vi diệu? Cho nên năng lượng an lạc từ nụ cười, từ những bước chân ấy giờ vẫn còn có mặt trong con.

Ông Bụt khóc

Con thương Bụt lắm, nhưng con không khóc trước mặt Ngài. Vả lại, con cũng không bao giờ khóc trước mặt ai hết. Con khóc một mình, khóc rưng rức, khóc thầm lặng, khóc cho vơi nỗi sầu. Căn phòng con nhỏ quá, bốn bức tường vây kín lấy con, khép chặt lấy con. Không ai biết con khóc.

Bài xem nhiều