Chiếc gương và cửa sổ
Có một người Phú ông tên là Hạo Tường luôn cảm thấy trong cuộc sống của mình thiếu thốn một cái gì đó, thế nên Ông quyết định lên đường tìm Thiền sư để tham hỏi.
Đi tìm dòng sông trong huyền thoại Thiền sư Liễu Quán
Trong tôi, giòng sông trở thành một thúc bách ám ảnh trong một thời gian khá dài . Giòng sông là một ẩn dụ . Sông , suối hay khe đây? với 300 năm biết bao vật đổi sao dời , sông biến thành suối hay khe cũng là chuyện thường tình
Hai mùa Vu Lan
Năm xưa tháng bảy đêm rằm
Vu Lan thắng hội hương trầm tỏa bay
Mẹ còn kẽo kẹt trên vai
Đường khuya một bóng đổ dài dưới...
Tiếng thân thể
"Việc nào có gốc từ thân thể thì đều thô, đều kém, không đáp ứng lại sự mong chờ của con người trí thức, đang xây dựng nhân cách ở trong mình. Chính vì những lẽ đó mà con người phải ra đi, phải tìm cách thoát khỏi, thoát ra ngoài sự chi phối của thân thể, để sống đúng là mình, để có một cuộc đời mới, một con người mới, trí thức hơn, có văn hoá hơn, sang hơn và đức hạnh hơn, một thiện tri thức trên đường đời "Duy tuệ thị nghiệp"."
Ngắm hoa anh đào nở – nhớ Trịnh Công Sơn
Hàng năm, cứ vào cuối tháng ba đầu tháng tư, sau mùa đông dài lạnh giá, bỗng đất trời rạng rỡ, chim chóc líu lo, và hoa anh đào nở. Ấy là mùa xuân về. Hàng triệu du khách từ khắp nơi trong nước và trên thế giới đổ về Washington D.C tham dự lễ hội hoa anh đào.
Cây Bồ đề
Sống ở Saigon ai cũng thấy rõ ngoài vùng phố xá buôn bán, phần còn lại của đô thị nầy chia làm hai: một...
Chùm thơ Vu Lan nhớ mẹ
Mỗi dịp Vu lan về, lòng người con xa quê luôn ngổn ngang hình ảnh của người mẹ nghèo ở quê; Chị Nguyễn Ngọc Mai (quê ở Tây Ninh) ngồi trên ghế đá trong sân chùa Pháp Vân (TP. HCM) đọc qua điện thoại cho mẹ nghe bài thơ do mình sáng tác, kết thúc, chị nhẹ nhàng nói: “Con tặng mẹ đó”. Bài thơ Dâng Mẹ chị viết trong một đêm thao thức nhớ mẹ không ngủ được. BBT giới thiệu bài thơ của chị và các tác giả khác gởi về nhân mùa Vu Lan.
Góc nhỏ miền Cực lạc
Ngôi chùa, vườn chùa, sự luân chuyển vô hình của không khí cửa thiền mà chúng tôi hít thở một thời, đã tạo cho từng người những chiêm nghiệm, thói quen, xu hướng rất gần gũi nhau. Từ đó, chúng tôi đã vụng đại “hoá thạch” những ghi nhận về nó trong tuổi hoa niên của mình, thành thứ chuẩn mực không một lời bảo chứng...
Quê nhà tôi, chiều khi nắng êm đềm… (tùy bút)
(LQ) Mới đây, chúng tôi về thăm một miền quê bên dòng sông Ô Lâu xanh ngát vào một buổi chiều còn nồng nắng hạ. Trước mặt là sông, xung quanh là vườn tược, xa hơn là đồng lúa; không có khói bụi, không còi xe, chỉ có lá rì rào. “Ôi chiều quê, chiều sao xiết êm đềm!”. Ngồi ngoài vườn, gió thoảng, trên cao trời xanh nhẹ, mây trắng bay. Hạnh phúc đến thật tự nhiên. Chúng tôi, không ai bảo ai, như văng vẳng từ trong tâm tưởng bài hát Chiều quê của Hoàng Quý, và trong niềm xúc động nhớ về một thời thơ ấu thanh bình, thánh thiện, mọi người cùng lẩm nhẩm hát: “Quê nhà tôi, chiều khi nắng êm đềm…”
Vẻ đẹp người phụ nữ Huế trong tranh
Trong bóng dáng và diện mạo con người và thiên nhiên Cố đô, hình bóng nguời phụ nữ xứ Huế từ lâu đã được khắc sâu trong nghệ thuật hội họa với bao tác phẩm, dáng hình và tình cảm sâu nặng, với những vẻ đẹp sâu lắng hài hòa xao động lòng người.
