Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Từ một chuyến đi

Từ một chuyến đi

96
0

Đả 20 tuổi đầu rồi nhưng chưa 1 lần con đi làm từ thiện, cũng chưa được chứng kiến 1 đoàn từ thiện nào về địa phương cả nên 2 cái từ “từ thiện” có vẽ không mấy thân thuộc với con, nhận thức của con về từ thiện chủ yếu thông qua các phương tiện truyền thông như radio, tivi, báo chí, mạng internet…vì vậy con khá tò mò và háo hức đi với đoàn lần này, đoàn đi với mục đích chính là làm từ thiện nhưng thú thực trước lúc đi, có vẽ mục đích chính của con là giao lưu học hỏi, thỏa mản tính tò mò và xã stress sau 1 kì thi căng thẳng là chính, còn cái gọi là “từ thiện”, đi giúp đở những người gặp khó khăn thì giường như con đặt nó sang 1 bên,bây giờ nghỉ lại thấy mình thật trẻ con.nhưng sau khi đi chuyến từ thiện này về, con đả thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ của mình.

Dù vẫn biết mình sẽ mệt nhọc, sẽ phải bỏ 4 buổi học nếu như muốn đi cùng đoàn, nhưng con vẫn đăng kí đi. Thú thực trước lúc đi, con không thể hình dung nổi công việc sắp tới mình phải làm là những gì? mệt như thế nào, ai là người chỉ đạo mình, đi với thầy liệu có khó tính không….và khi nghe anh Thư nói là sẽ phải ăn chay và bốc 1 khối lượng hàng hóa là 60 tấn thì con thấy quá là chán nãn, con là 1 đứa con trai nhưng ý chí và sự tự tin là điểm yếu lớn nhất của con, đặc biệt là cộng với mục đích đi của con nữa nên việc con chán nãn ngay sau đó là không khó hiểu.nhưng biết làm sao bây giờ? mình đả đăng kí rồi chẳng lẻ bây giờ rút lại? người ta cười cho, thôi thì ném lao cũng phải theo lao, đành chấp nhận vậy….nhưng lúc đó con đâu biết rằng đó mới là quyết định chính xác.

Tất cả mọi suy nghĩ đó cũng nhanh chóng  tiêu tan và con bắt đầu cuộc hành trình của mình. Lên xe, con tình cờ ngồi cùng với 1 chị, đó cũng có thể coi là may mắn, và con nghĩ đó như là điềm báo rằng có lẽ chuyến công tác này, may mắn cũng sẽ song hành với mình, mọi việc không phức tạp như mình nghĩ đâu, và hi vọng là vậy. Và đúng vậy!đi rồi mới biết, đôi lúc sự việc không đến nổi khó như lúc người ta nghĩ.

Con còn nhớ giờ ăn chay đầu tiên với đoàn, món ăn chỉ đơn giản là bánh mì và 1 bát gia vị, không rõ bát đó tên là gì nữa. ăn cái bánh đầu tiên và cái thứ 2 thì có vẽ ngon,vì lúc đó cũng khá đói bung rồi, nhưng từ cái thứ 3 trở đi, cảm giác ngán đả xuất hiện, nó khó ăn làm sao, cái mùi vị lạ của bát gia vị cộng thêm sự khô khan của bánh mì làm con không thể ăn được nữa, dù vẫn chưa no, lúc đó con nhớ cái bữa cơm ở Hà Nội, cái bữa cơm mà  thỉnh thoảng con vẫn chê là không ngon miệng, vậy mà bây giờ muốn có nó cũng không được. May mà đó cũng là lần ăn bánh mì duy nhất của đoàn (những lần sau thì toàn ăn nhẹ buổi sáng), thực ra đó cũng là bữa ăn chay khó nhất, còn sau thì vẫn ăn cơm, có đầy đủ loại rau, chỉ có điều là không có thịt cá như ở Hà Nội, nhưng công nhận là ngon (1 phần có lẽ do mệt), vì con cũng lớn lên ở nông thôn,quê nghèo, thỉnh thoảng vài ba bữa mới có bữa thịt, chứ không được như ở Hà Nội, nên việc ăn chay không quá xa lạ với con nữa, nhưng thực sự con cũng e ngại vì nếu ăn chay thế này thì làm việc rất nhanh mệt, hiệu suất làm việc không cao, vì hầu hết năng lượng tập trung ở thịt là chủ yếu, thật may là sau đó vẫn được ăn 2 bữa ăn mặn,nói chung là con không có phàn nàn về bữa ăn hằng ngày của chúng con.

Còn về công việc, trước khi đi làm thì thầy có nhắc đi nhắc lại về vấn đề hiệu suất làm việc,và thầy cũng có bảo là thầy hay la, lúc đó cũng thấy lo lo, không biết mình có hoàn thành công việc hay không? hay là bị thầy la. Sau khi phân công làm nhiệm vụ, con nằm trong đội bốc vác, thân hình tuy nhỏ bé nhưng những bao tải đó không thể gây khó dễ với con, vì ở quê, con cũng thường xuyên phải bốc vác thế này. Ngày đâu tiên, không khí làm việc rất vui tươi, mọi thành viên trong đoàn đều tự giác, tất cả đều làm với 1 tinh thần cao, đặt chữ “trách nhiệm” lên đầu, các ngày sau cũng vậy chỉ có điều là sức chiến đấu của cái vai con có hạn, đến ngày thứ 4, vai con đả bắt đầu có dấu hiệu đau, vì con xa nhà đả gần được 2 năm, lên Hà Nội học,con không còn bốc vác như xưa nữa, nên cái vai nó nhão ra,dù đau nhưng vẫn cố làm. Các anh chị trong đoàn thì rất vui tính, chính sự vui tính đó cũng phần nào làm giảm đi sự mệt nhọc trong công việc, lúc đầu chưa đi, nghe anh thư nói là bốc 60 tấn hàng thì nghe phát sợ, bây giờ thì thấy bình thường, chẳng có gì là khó cả, xem chừng còn nhàn hơn cả việc đi cày ở quê. Ở chuyến từ thiện đó có nhiều kĩ niệm đáng nhớ nhưng cái hình ảnh mà để lại ấn tượng với con nhất là hình ảnh bà cụ trông gầy gò, lưng còng,khuôn mặt đầy những nếp nhăn.tóc gần như đả bạc đến nhận quà, trên mặt bà cụ nở 1 nụ cười rất tươi, mồm bà cụ thì ríu rít cảm ơn hết người này đên người khác, lúc đó nhìn bà cụ, con biết bà rất hạnh phúc, nhìn bà hạnh phúc mà trong long con thấy vui vui, như thể mình cũng được nhận quà, con cảm giác như con đả nhận được từ bà cụ 1 cái gì đó còn lớn lao hơn những gì chúng con đả cho bà, chỉ 1 việc làm nho nhỏ vậy thui vậy mà khiến người khác vui, hạnh phúc vậy thì tại sao mình không làm 1 cách thường xuyên hơn nhỉ, tại sao mấy lần hội Minh Đức cần người đi làm thiện nguyện viên sao mình lại từ chối nhỉ…những suy nghĩ đó của con được cắt ngang bởi giọng nói của anh Linh  “lại bê gạo hộ cho bà cụ đi Ngọc”. Đêm về trước khi đi ngủ con lại suy nghĩ về nụ cười của bà cụ, con tự nói với mình rằng sẽ làm nhiều việc có ích hơn nữa để sẽ có nhiều người có được niềm vui như bà cụ.

Có lẽ trong số những người trong đoàn, thì bọn con-những người bê hộ gạo cho người già là được nhận nhiều lời cảm ơn nhất, mỗi ngày mỗi người chúng con cũng phải nhận được khoảng 20 đến 30 lời cảm ơn, có người còn cảm ơn tới 2,3 lần,mỗi khi được cảm ơn, lòng con vui vui vì đả làm được 1 việc có ích.

Thoáng chốc cũng hết mấy ngày làm việc vất vả, nhìn lại thấy mọi việc qua đi nhanh chóng, không khó như lúc đầu mình nghĩ, thực sự con rất vui, vui vì mình đả làm được nhiều điều có ích, vui vì được tiếp xúc, làm quen với mọi người, và 1 người cũng đả để lại cho con không ít ấn tượng trong chuyến công tác vừa rồi chính là thầy. Đây là lần đầu tiên con thấy tận mắt 1 vị sư, những lần trước thì toàn là nhìn qua tivi, trong đầu con, khi nhắc đến vị sư trong chùa là nhắc đến cái gì đó tĩnh mịch, yên tĩnh, nề nếp, gia giáo, khó hòa đồng, ngăn cách với thế giới bên ngoài…..nhưng khi tiếp xúc với thầy, con biết mình nên thay đổi suy nghĩ, thầy là 1 người vui tính, dể hòa đồng, biết chăm sóc các thành viên trong đoàn, thầy nói là thầy dể la mắng nhưng dường như đó chỉ là để cho chúng con có trách nhiệm hơn với công việc, chứ không phải vì thầy khó tính, ngoài ra thầy có 1 đặc điểm nữa con rất thích đó la thầy khá tâm lý, biết các thành viên làm việc mệt nhọc nên sau mỗi giờ làm việc, thầy đều khen để bọn con láy tinh thần cho địa điểm làm việc sau, thầy kể những câu chuyện cười chỉ để cho chúng con bớt căng thẳng sau những giờ làm việc mệt nhọc, nhưng lời nói của thầy cung pha nhiều yếu tố hài hước, con biết tất cả vì chúng con, cái hôm thầy trách bọn con vì không lên thăm thầy lúc ở khách sạn mà chỉ đi chơi với mấy anh em trong đoàn, con cảm thấy rất có lỗi với thầy, sao mình lại vô tâm đên như thế được chứ, mà thú thực nếu lúc đó có nhớ thăm thầy thì chưa chắc mình đả giàm lên thăm thầy, vì lúc đó là buổi đầu, thầy trò chưa biết tính nhau,chưa hiểu nhau, và cũng do cái suy nghỉ điên rồ về nhà sư nữa,nên cũng có khoảng cách giữa thầy và trò, nhưng bay giờ cung hiểu thầy 1 phần rồi, con nghĩ lần đi sau con sẽ dũng cảm lên thăm thầy nếu có cơ hội, thầy rất tuyệt vời!

Đó là tất cả những cảm xúc của con trong chuyến đi từ thiện vừa rồi, con xin cảm ơn thầy vì tất cả, nếu như không có lý do gì thì lần từ thiện sau, con xin được đi cùng.   

      Đêm Hà Nội , 25-01-2011
                                                                                   Trần Quang Ngọc

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here