Nụ cười của Đức Phật
Thuở bé, mỗi tháng hai lần tôi theo mẹ lên chùa lễ Phật. Mẹ lễ Phật, tôi quỳ bên cạnh chắp tay, mở to mắt chiêm ngưỡng Phật. Tôi tự hỏi: Phật là ai, sao mà Ngài đẹp thế nhỉ? Đôi tai thật dài, đôi mắt thật đẹp và nụ cười mới thật từ hoà làm sao! Nhìn, nhìn mãi – càng nhìn, tôi càng thấy đức Phật đẹp và hiền từ làm sao ấy!
Ngưỡng vọng Như Lai
"...Cũng như bóng dáng thanh thoát của Như Lai chưa từng ra đi trong sâu thẳm lòng con. Và con biết Như Lai cũng chưa từng rời một niệm nghĩ nhớ đến chúng sinh. Nắng lạnh xứ Ấn, Như Lai ơi, bây giờ người ta có đủ nhà cao cửa rộng, có máy điều hoà, có xe hơi, tủ lạnh, người ta còn không chịu nổi. Như Lai vì cái gì mà có thể kham nhẫn như vậy được,..."
Lưu đày và quê nhà*
Nhận được điện thoại của thầy, chỉ kịp nhắn tin lại cho vợ, tôi mở tủ vơ hết tiền lương còn sót lại rồi vội vã đi ngay. Tiết trời đầu xuân lạnh và khô ráo. Ánh nắng ban mai trong veo, dịu, vàng óng.
Để đi vào giấc ngủ ngon lành
Đây không phải là liệu pháp dành cho chứng mất ngủ kinh niên - mất ngủ kinh niên thuộc về bệnh lý, đòi hỏi phải được chữa trị bằng chuyên khoa. Đây chỉ là liệu pháp dành cho những người bị trằn trọc, khó ngủ. Tuy đó chỉ là trục trặc bình thường, nhưng nếu không sớm tìm cách cải thiện, lâu ngày sẽ thành bệnh.
Giếng của trời
"...Tận chốn sơn cùng thủy tận, sao lòng không cảm thấy dửng dưng mà còn ước chi có ngày ở lại! Trên đỉnh non cao hẻo lánh sao có một trái tim thuần khiết! Thuần khiết trong ngần như nước giếng, cái giếng nằm ẩn khuất trong vườn trời..."
Tiếng chuông Hòa Bình trên núi Ngũ Phong
Dường như xứ Huế là cuộc đất thiên định từ xa xưa đã sớm mang nặng duyên phận với Phật giáo, để rồi tiền nhân đến đây khai sơn lập cảnh dựng nên những ngôi cổ tự cùng những tiếng chuông đồng ngân vọng nhạc thiền siêu niệm.
Đọc thơ Kiêm Thêm
Nếu quả thực tôi là “đứa em gái của thằng bạn” thì có lẽ tôi sẽ một tay bụm miệng cười – vì nghe nói hắn “lanh chanh” (thơ Kiêm Thêm)- còn tay kia thì ngoáy bút – vì nghe nói ‘hắn học giỏi”…
Tiếng chuông đêm
"...Trong tiếng chuông đêm lạnh lùng giá buốt, tôi vẫn một mình ngồi đó. Tiếng chuông ngân dài đều đặn. Tôi sinh ra lạnh lùng với âm thanh vốn chừng quen thuộc, rồi tiếng chuông một lúc một thưa dần..."
Huế – Thiền
Tôi đi trên những con đường Huế không còn thâm u trầm mặc như xưa, nhộn nhịp xe và người, và du khách. Dừng chân bên Liễu quán ven sông Hương. Một bên là đường Lê Lợi.
Quét lá
Hồi còn là một chú tiểu, mỗi sáng sớm tôi phải quét lá rụng trong vườn chùa. Chùa tôi nằm ở vùng rừng núi nên khuôn viên rộng lắm. Vườn lại toàn những cây cổ thụ, nên cứ mỗi đêm gió thổi thì sáng ngày lá rụng đầy sân.