Đi cũng là về!
Có người hỏi tôi có phải Trịnh Công Sơn là một thiền sư không mà sao cứ thấy tôi nhắc và trích dẫn ca từ của anh trong các bài viết về Thiền, về Phật pháp của tôi?
Xót thương
Nhìn qua màn ảnh truyền hình
Thấy nước Nhật Bản dân tình thảm thương
Rõ là vô ngã, vô thường
Chỉ trong chốc...
Xóm biển
"Những căn nhà của dân chài xóm biển, Vách gỗ xiêu, khung cửa sổ khép hờ, Nhà ở đây và biển ở ngoài kia, Nghe biển thở ngày đêm trong tiếng sóng. Người đi vắng nên biển bờ cũng vắng, Thuyền ra khơi, thuyền còn lại nghỉ ngơi, Nằm trên bờ mặc sóng vỗ chơi vơi, Thuyền im lặng, hình như buồn nhớ biển?"
sám hối
lạy phật con xin sám hối
nếu đời nầy còn mắc tội tiền thân
tuy tự xét mình chẳng làm chi nên tội
hay có tội ngập...
Tiếng chuông chùa trong Phong Kiều Dạ Bạc
"Tiếng chuông đêm ấy vang vọng đến mãi chiều nay. Ở đây không có bến Cô Tô, nhưng có lá phong rụng đầy trong nắng, vẽ những đỉnh đồi rực màu thu lộng lẫy, soi trên mặt sáng bừng ánh nước hồ lắng sóng. Xa lắm bến Phong Kiều, cách nửa vòng trái đất, không có đêm trên sông với hàng phong ngái ngủ, nhưng có chiều thu đang xuống, giữa chập chùng."
Người quê kẻ tỉnh
Quê bây giờ còn toàn người cũ, cảnh cháu con khuya sớm quây quần còn mấy. Dễ gặp là những bóng già lủi thủi. Các bà đi trông cháu nội – ngoại, bỏ các ông tha thẩn ở nhà cùng chó, mèo. Nếu không chia lìa, lại vất vả “làm mẹ thay con” vì cha mẹ chúng đang vật lộn nơi thị thành.
Trăng là gì?
Gia đình tôi với gia đình “hắn” là chỗ thân tình. Cách đây khoảng chục năm, nhân dịp tôi đến khám mắt tại bệnh viện hắn làm việc, hắn say sưa khoe với tôi về nguồn thu nhập hậu hĩnh kiếm thêm từ việc khám và giải phẫu mắt ngoài giờ của mình. Bất ngờ, tôi đặt ra một câu hỏi, chẳng ăn nhập gì đến câu chuyện hắn say sưa: “Có bao giờ ông dành thời gian ngắm trăng với vợ, con không? Đến lượt tôi bất ngờ vì câu trả lời của hắn: “Trăng là gì?”.
Hoa cúc và mứt gừng
"Mùa xuân Huế thêm rực rỡ nhờ hoa cúc, thêm ấm áp nhờ mứt gừng, thêm nét mới nhờ có hoa lily mới trồng thành công ở vùng đất này, sẽ tăng thêm sức sống cho một thành phố vốn nổi tiếng là đẹp và thơ, nổi tiếng về văn hóa truyền thống, để chứng tỏ rằng giàu và đẹp, cả về vật chất và tinh thần, vẫn có thể và cần đi đôi với nhau..."
Thương nhớ đồng quê.
Ông Thức tự nhận mình là người nhà quê. Quê rặt. Mặc dầu ông sống ở thành phố gần năm mươi năm. Năm mươi năm. Đó là khoảng thời gian vật đổi, sao dời. Vậy mà chẳng thành thị hoá được chất nhà quê trong con người ông từ nếp nghĩ cho đến sinh hoạt.
Hoa Xuân
Hàng năm, hoa đến với người, người đến với hoa, như hẹn hò của cuộc sống. Những mầm hoa, những hạt giống hoa vốn được duy trì gìn giữ trong mỗi gia đình chỉ chờ dịp xuân về là dệt nên cảnh sắc nồng ấm của mùa Xuân.