Thay lời dẫn cho thơ của Phạm Công Thiện "TRÊN TẤT CẢ ĐỈNH CAO...
Anh đã ra đi từ đó, từ thời buổi hỗn mang. Trong từng khoảnh khắc sát na, từng quãng liên tục vi tế của hạt bụi, anh từ chối chính mình. Khi mọi người ca tụng anh như một thiên tài, anh vất bỏ thần tượng để đi như một tên lãng tử vô lại. Khi người đời khinh miệt, khi những người thân yêu thù ghét, căm hận, anh đốt lửa soi đường độc hành bằng ánh sao Mai lẻ loi.
Hướng vọng Vu Lan
Tháng bảy lại về tiết thu sang
Bao người hướng vọng Lễ Vu Lan
Báo đáp sinh thành công dưỡng dục
Mẹ...
Cháo trắng
Vừa bước tới sân Hảo thấy mẹ đang bưng tô cháo. Nhìn vẻ mệt mỏi lắm.
Mấy hôm nay nghe tin mẹ ốm mà Hảo...
Khu vườn Mẹ
"Mùa vu Lan, mùa ước nguyện mong chờ, mong Cha mẹ sớm lên bờ giải thoát; Mùa vu lan vọng về bến giác, nén hương lòng niềm hiếu hạnh dâng lên, cầu Mẹ cha thoát khỏi chốn ưu phiền, về Tịnh Độ vui miền Cực Lạc."
Mùa xuân đầu tiên
(LQ) Đó là mùa xuân khi nó biết yêu, yêu con đường quanh co ôm ngôi làng nhỏ, ở đó có những mái nhà...
Giọt lệ và hạt sương
Trong những trang kinh tả cảnh giới đẹp đẽ trên cõi Cực Lạc của Phật A Di Đà, có đoạn: “Bỉ Phật quốc độ...
Một thời làm điệu
Ngày còn cái chỏm xinh xinh trên đầu, tôi cứ ngây ngất nhìn quý thầy đắp y vàng làm lễ mà ao ước. Mỗi khi trông quý thầy đắp y là tôi lại tính nhẩm coi còn bao lâu nữa tôi mới được diễm phúc khoác chiếc y vàng đó. Chỉ đơn giản như thế mà cũng trở thành ước mơ của một chú tiểu
Một ngày vui trên ngọn…sầu…đông!
"Có hai hay ba điều tầm thường trong một ngày tưởng sẽ qua mau, nhưng bỗng dừng lại mãi mãi ... giữa vui và buồn".
Nếu có một thứ chi được gọi là nhẫn nại, chịu đựng, âm thầm, ấp ủ và gánh trọn cả chuỗi thời gian đằng đẳng trước sau của cõi đời nhân thế trên trái đất này, thì phải nói đó là mái nhà xưa của Huế !
Món mứt của mẹ
Đã từ nhiều năm qua, hễ cúng giao thừa xong là tôi không tài nào chợp mắt được. Chuyện đời mênh mang chập chùng như sương khói; hoang sơ là thế mà xao xuyến ngậm ngùi; vu vơ là thế mà trĩu nặng nhớ nhung.
Pháp Lạc Mùa Xuân
Mùa xuân theo mẹ lên chùa. Chuông ngân vang lạ. Pháp âm mầu nhiệm mang lại sự bình yên từ trong sâu thẳm. Con thấy Bụt trong từng nụ hoa, hạt sỏi, từng chiếc lá xanh vươn lên góc mái chùa. Con thấy bụt trong từng cái chấp tay nghiêm mật, từng dáng đi thật đẹp, thật nhẹ của các sư thầy, sư cô. Chao ôi! Phải chăng có một sự trao truyền vi diệu? Cho nên năng lượng an lạc từ nụ cười, từ những bước chân ấy giờ vẫn còn có mặt trong con.