Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Làm mới

Làm mới

99
0

Ý tưởng này đọng trong đầu nàng nhiều ngày tháng trước đây, khi đang làm việc ở công ty, lang thang trên đường đi, về, khi đang làm bếp, dọn dẹp nhà cửa, lúc giặt giũ, khi đi siêu thị mua sắm, …. trong lúc ăn và cả trong giấc ngủ. Tự refresh lại mình? Tại sao không? Nhưng sẽ bắt đầu từ đâu và bằng cách nào?

Ngắm nhìn mình trong gương, nàng bỗng nhận ra nhiều nếp chân chim đã xuất hiện ở khóe mắt, đó là những lớp bụi bặm trần gian đang phủ lên “chiếc cửa sổ tâm hồn” nàng, là vết tích của những vất vả, khó nhọc trong cuộc mưu sinh, những muộn phiền, một đôi lúc, trong cuộc sống gia đình, những bất như ý từ bao nhiễu nhương ngoài xã hội … Nàng nhận ra rằng không phải là thời gian, như người ta thường quan niệm, mà chính là những điều này, đã tác động, làm thay đổi đôi mắt, ánh nhìn của nàng. Thời gian chỉ là khái niệm, nó không có thực mà chỉ tồn tại trong nhận thức của con người. Sẽ là vô ích nếu con người muốn mình cứ mãi “tươi” bằng phương cách “níu thời gian”. Vậy mà đã có không ít người mất công đi tìm thuốc trường sanh bất tử hay cải lão hoàn đồng. Thực hão huyền. Nàng mỉm cười với ý nghĩ đó và chợt nhận ra nụ cười mình héo hắt và tàn phai quá.

Khi bấm nút Delete trong máy tính, nàng có thể dễ dàng xóa đi những gì bị lỗi, những hình ảnh không đẹp, những file không cần thiết nữa… Nhưng thực khó lòng để xóa được những tổn thương mà người thân mang lại cho nàng, những ý nghĩ không đẹp về một người, một việc, một tình cảm không trọn vẹn, những kỷ niệm đau buồn … Nàng thường gọi đó là “lưu cảm”. Và ray rứt triền miên về những điều này. Tại sao nàng không có được một cách nhìn đời, nhìn người trong sáng và ấm áp như chị K. Bất cứ một bài thơ, bài văn nào của chị cũng đầy ắp một tình cảm nhẹ nhàng với thiên nhiên và con người. Sao nàng không có được một cái nhìn nhân hậu như chị O. Dẫu ở xa cả nửa quả địa cầu chị vẫn luôn quan tâm đến từng hoàn cảnh khốn khó, từng niềm vui, nỗi buồn của những em học sinh nghèo chưa từng biết mặt. Những dòng thư chị chăm chút động viên từng em, hơn cả những người thân của chúng. Còn nàng, hình như nàng luôn ở tâm trạng đối phó với chính mình và mọi người. Luôn bất bao dung với mình và khó tha thứ người. Vất vả trong mưu sinh, chẳng qua vì nàng còn kém cỏi, thiếu năng lực. Dễ cảm thấy bị tổn thương, vì nàng nghĩ về mình nhiều quá, xem mình quan trọng quá. Nàng đã không nhìn thấy những điều tốt đẹp mà chỉ chăm chăm hướng về những tiêu cực của xã hội. “Lưu cảm” mà nàng thường quan niệm khác nào những con virus trong máy tính, nàng không nhìn thấy nó nhưng sức công phá của nó thì vô chừng. Nàng phải học cách để loại bỏ nó ra khỏi tâm hồn mình, dễ dàng như khi nàng bấm nút delete. Nàng nhận ra rằng hãy khoan dung hơn với chính mình. Hãy tha thứ cho người. Lâu nay nàng đã “chấp” quá nhiều mà không tự biết. Nàng sẽ học cách thoát ra khỏi những dính mắc đeo bám nhận thức trong cuộc sống, vốn dĩ đã vô thường này.

Thì ra có một mối quan hệ giữa việc “xóa đi”, delete và “làm tươi lại”, refresh, không phải trong computer mà chính trong nàng. Chỉ tự nàng mới có thể “làm tươi lại” chính mình. Đó là lúc nàng biết delete tất cả những hệ lụy mang đến sự đau khổ cho nàng.

Rất lâu sau đó, có một hôm nàng soi mình trong gương. Nhìn qua khung “cửa sổ”, nàng thấy lớp bụi bặm, mà bây giờ nàng mới hiểu ra rằng, do chính nàng mà không là ai khác, tự phủ lên tâm hồn mình, dường như đang lặng lẽ rơi.

Đ.T.T.N

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here