Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Vết mực

Vết mực

125
0

Có người bạn đến thăm tôi vào một buổi chiều nọ. Chúng tôi vui vẻ hàn huyên nhiều chuyện lý thú. Đang nói chuyện, chợt anh ta  nhìn chăm vào chiếc áo nhật bình mà tôi đang mặc, cười và nói:

-Áo thầy răng mà lấm mực dữ rứa? Úi chà, hư áo mất rồi!

Tôi cười, bình thảng trả lời như không ó chuyện gì xảy ra cả.

-Anh quên tôi  đang là học sinh sao? Đang học thì khi nào cũng vậy anh ơi! Dầu sao đây cũng là một kỷ niệm thật đẹp của đời tôi đó.

Lời người bạn nói làm tôi sực nhớ lại cả một chuỗi ngày khi còn là học sinh ở các trường phổ thông Trung và Tiểu học. Ngày nào đi học về cũng lấm lem màu mực tím, mực xanh cả bàn tay. Đôi khi trên áo quần cũng dính đầy vết mực mà giặt mãi không ra. Hồi ấy những vết mực đôi khi làm tôi tức giận, khó chịu vì áo quần không còn được sạch sẽ. Cũng có lần, vì một chút đùa giỡn mà người bạn học cùng lớp đã lấy bút rãy đầy mực trên áo tôi. Chiếc áo học trò đã hằn lên nhiều vết mực qua những tháng năm đến trường. Nhưng có lẻ hồi đó tôi vẫn chưa ý thức được giá trị vĩnh hằng của giọt mưc, hay nói đúng hơn, ý nghĩa của giáo dục học đường.

Mãi đến năm nay, sau bao năm gián đoạn học tập, tôi lại được cắp sách đến ngôi trường Cao cấp Phật học này. Vết mực, một lần nữa, đeo đẳng theo tôi qua từng giờ đến lớp suốt  bốn năm học. Những nét vô tư, hồn nhiên và chất học sinh tôi ngỡ rằng đã chết lịm và lụi tàn đi từ bao giờ. Thế mà hôm nay, khi bước chân đến lớp, với không khí học tập vui nhộn thắm tình đạo vị, với bè bạn cùng một chí hướng; tất cả đã từng sống dậy trong tôi như “Cây khô gặp mùa Xuân thì hoa nở rộ” (Khô mộc phùng Xuân hoa lạm phát). Chính sự hiện hữu của vết mực đã giúp tôi cũng như những ai đang là học sinh, tìm lại được những gì  mình đã vô tình đánh mất.

Cả cuộc đời học sinh gắn liền với vết mực như bóng với hình. Từng năm học đi qua, êm ả và vô tình, nhưng vẫn

còn lại đó vết mực của ngày nào trên đôi tay, trên trang giấy trắng, trên áo học sinh. Vết mực đã đi theo tôi và chứng kiến bết bao tâm trạng vui buồn của đời học sinh. Nào là lo âu khi bị giáo sư gọi lên trả bài hay chất vấn điều gì đó. Nào là nỗi hồi hộp khi bước vào phòng thi. Nỗi vui mừng khi làm bài thi chưa trọn vẹn thì nỗi lo âu, hồi hộp lại đến khi chờ đợi kết quả điểm từng môn. Và rồi những lần nghe thông báo giờ giáo sư được nghỉ vì bận việc hay đau ốm thì chính tôi cũng như cả lớp ồ lên vui mừng tột độ… Đó là những nét vô vàn của đời học sinh mà những ai đã xếp bút nghiên rồi thì không bao giờ có được.

Giáo dục học đường đem lại cho con người chất ngây thơ, hồn nhiên và vô tư. Môi trường này vẫn là thân thương và cao quí nhất để rèn luyện nhân cách đạo đức con người. Cho nên tôi trân quí môi trường này như trân quí vết mực trên áo mình. Vì nó báo hiệu cho tôi biết rằng: Tôi vẫn còn là một học sinh. Nét trẻ trung, hồn nhiên vẫn trở về với tôi cùng năm tháng đến trường. Vết mực ấy vẫn còn đọng mãi trên mắt, trên môi, trên nụ cười và hằn sâu trong tâm khảm tôi như một dấu không bao giờ nhạt phai. Nó sẽ cùng tôi đi trọn quảng đời và để thầm nhắc nhở rằng: Tôi khát khao được học nữa, học mãi và suốt đời làm đệ tử Phật, người học trò của vị giáo thọ sư, của vô lượng chúng sanh từ vô thỉ kiếp cho đến nay và mãi về sau này.

Xin được trở về với nét đẹp hồn nhiên của tuổi học trò. Xin được tìm lại an lạc, hạnh phúc trong hương vị giải thoát nhiệm mầu.
 

N.T

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here