Truyền thuyết về một cây bồ đề
Năm ấy, Rằm tháng Giêng tôi theo bà ngoại lên chùa Hà Sơn. Cái tuổi vừa lên mười, để tóc trái đào nhìn vào gương tôi thấy mình như một chú tiểu trong tranh Phật. Tôi tự bằng lòng với mình một cách hồn nhiên. Con đường ven thị xã nắng mới mát dịu, ruộng hai bên đường lúa xanh óng. Qua khúc ngoặt, bà chỉ tay về phía biển, cồn cát chạy dài nhấp nhô:
Chuông hạ
" ... Hương đăng lần lượt rung chuông báo hiệu giờ tịnh toạ. Các dãy liêu xếp hết sách vở, ai vào đơn nấy. Ni sư tri chúng đứng bên hồng chung ở nhà Tổ điểm nhẹ mấy tiếng..."
Vu Lan lạ…
Lời BBT: "Vu Lan năm nay rất lạ. Mặc dù tổ chức trong thời tiết mưa gió nhưng nó có cái gì đó sang trọng mà gần gũi, ấm cúng, thấm đẫm đạo tình", đó là cảm nhận chung của nhiều người tham dự mừng hội Vu Lan tại Trung tâm VHPG Liễu Quán. BBT trân trọng giới thiệu một trong những cảm nhận đó qua bài viết của tác giả Tôn Nữ Khuê.
Nỗi vuông tròn
Lời BBT: Mặc dù chỉ diễn ra trong một ngày với thời tiết mưa gió nhưng chương trình mừng hội Vu Lan năm nay đã để lại nhiều ấn tượng và cảm xúc trong lòng người tham dự. Trang nhà Liễu Quán trân trọng giới thiệu đến quý độc giả một "tức cảnh sáng tác" của nhà văn Nguyễn Đặng Mừng, người từng đoạt giải thưởng truyện ngắn của Tạp chí Sông Hương, nhân chứng kiến những hình ảnh mừng Vu Lan tại TTVHPG Liễu Quán.
Hoan hỷ phụng hành
Khi tiếp xúc với kinh điển Phật giáo, ta thường thấy hầu hết các kinh đều bắt đầu với “Như thị ngã văn” và kết thúc bằng “hoan hỉ phụng hành”. Như thị ngã văn” khẳng định tính như thật bao nhiêu thì “hoan hỉ phụng hành” nói lên sự lợi ích và thực tiễn bấy nhiêu. Điều này đề cập tính khách quan của kinh điển và tính chủ quan của người nghe pháp, mà trong đó mang đậm tính khế lý và khế cơ của lời Phật dạy.
Vu lan-mùa hiếu hạnh
Mùa Báo Hiếu lại về trong nỗi nhớ đấng sinh thành, phận làm con cảm thấy niềm trống vắng. Đó là tâm trạng của những người mất hình bóng thân yêu chưa mảy may một lần đền đáp công ơn.
Mẹ tôi
Mẹ tôi sinh ngày 10/10/1905 - nay tròn 104 tuổi. Giữa cái trần gian truân chuyên này mà thọ được đến thế kể như xưa nay thiên hạ hiếm. Vậy nhưng mỗi lần mường tượng rồi sẽ có ngày mẹ không còn nữa, tôi lại thấy lòng rưng rưng tủi như mẹ mình chỉ mới tuổi năm mươi.
Dấu chân thầm lặng
Mẹ! Chỉ một tiếng gọi nhẹ nhàng thôi, nhưng sao âm vang của nó thân thương vọng mãi tận sâu thẳm lòng người. Mà chắc chắn rằng ai trong thế gian này cũng muốn suốt cuộc đời mình trên làn môi không bao giờ mất đi tiếng gọi thân thương ấy. Làm sao nói hết hạnh phúc của nó, một chú tiểu trên trán còn để chỏm, hôm nay lại được cất lên tiếng gọi thiết tha muôn đời đó.
Thư viết mùa Vu Lan
Mẹ ơi! Mùa Vu Lan sắp về rồi, con mong sao lúc này được ở bên cạnh mẹ, được nũng nịu cùng mẹ. Mẹ biết không đã từ lâu con mất đi cái cảm giác ấm cúng cùng ba mẹ và mấy em bên mâm cơm chiều.
Quà tặng bất ngờ…
Cô em chồng dừng lại trước ngôi nhà trong khu quy hoạch mới của thành phố gồm toàn những biệt thự nhỏ, xinh xắn. Ngôi nhà chị đã mường tượng nhiều lần, không cách xa khu chị ở là bao nhiêu, nhưng chị không có can đảm đi ngang qua một lần cho biết. Chi sợ! Lan bấm chuông, một người đàn bà lớn tuổi, chừng là người giúp việc ra mở cổng. Hai người bước vào sân.