Như bao lần khác, mỗi lúc cần một nơi chốn để nạp bình yên, cô lại ra chỗ ngồi thân thuộc đó, dõi mắt ra hồ Alster lộng gió. Nỗi cô đơn từ đâu cứ ùa về choán đầy kí ức. Thì ra đằng sau những nhộn nhịp đời thường và vô vàn những mối quan hệ, cô vẫn thấy lòng trống trải và những khoảng lặng không thể viết nên lời. Hình như trong cuộc sống của cô, niêm vui luôn luôn mới, nhưng nỗi buồn thì vẫn luôn luôn cũ. Trong cuốn sổ nhỏ với một entry còn đang viết dở hôm nào, cô bất chợt tìm lại mình trong hai dòng nước mắt: “Em lúc nào cũng tỏ ra là một người con gái mạnh mẽ và nhiều khi mang dáng vẻ bất cần, nhưng dường như không mấy ai biết được rằng, đôi khi chỉ nhìn thấy người đàn ông đã ngoài tám mươi, vẫn còn nắm tay người đàn bà trong mỗi bước đi, cũng đủ làm em bật khóc. Hai năm đã trôi qua kể từ mùa hè năm ấy, em không trở lại thành phố cũ và thấy trái tim mình băng cứng. Bạn em bảo: „Mày phải dịu dàng một chút chứ lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy thì ai mà dám yêu“. Người khác thì lại đoán già đoán non: „Tại mày cũng hơi nổi tiếng một chút nên người ta cũng ngại“. Nhưng tại sao, không ai hiểu rằng, trong tất cả những điều bình thường của cuộc sống, đôi khi em cũng ước được như ai…”.
Ngẩng mặt lên và lấy tay quẹt ngang những giọt lệ nóng hổi trên gò má, cô nhìn thấy đôi bàn tay đã bị cụt và cái dáng lom khom của một cụ già gầy gò, ốm yếu đang ghé sát gương mặt mình. Khẽ nhìn ông cụ thật lâu, cô lấy bóp tiền ra và cho ông vài đồng tiền lẻ. Ông nhìn cô với đôi mắt biết ơn. Trước khi quay đi, ông lấy cánh tay khẽ vuốt nhẹ vào mái đầu cô rồi nói: “Cầu mong cho những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với con”. Cô mỉm cười rồi sau đó cũng đứng dậy, để đôi bàn chân mình đi ngang qua quán cafe cũ. Trong đó có một người con trai đã làm cô điêu đứng bởi nụ cười anh rất đẹp. Cô đã tình cờ phát hiện ra trong lần đi uống cafe cùng với Yến hôm giữa tuần, để rồi lần đầu tiên trong đời, tối hôm đó cô thao thức chỉ bởi một nụ cười của ai kia xa lạ. Nhưng cô không dám bước vào. Đi được vài bước chân, linh cảm mách bảo điều gì đó, cô ngoái đầu lại và bắt gặp nụ cười ai quen thuộc. Tự nhiên nước mắt cô chảy dài. Hóa ra trong dòng chảy cuộc đời, luôn luôn có những bất ngờ kì diệu xảy ra, dù là nhỏ. Nhưng nó đã làm cho cô thêm niềm tin yêu cuộc sống. Đấu tranh với tư tưởng một hồi lâu, cô quyết định bước vào, chọn môt góc khuất nhưng vẫn có tầm nhìn đủ rộng để có thể nhìn ra mặt hồ xa thăm thẳm. Anh tiến lại gần cô cùng với một nụ cười rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn uống gì?”. Khi anh bước đi, cô lấy cuốn sổ nhỏ trong túi xách tay ra và cặm cụi ngồi viết tiếp entry còn dang dở hôm nào về người đàn ông ngồi trên xe lăn mà cô đã may mắn được gặp và trò chuyện cách đây hai tuần. Ly Latte Macchiato đặc sữa, nhưng cô vẫn nhìn thấy đôi mắt buồn của mình ở phía dưới đáy ly. „Em ổn chứ?“, cô giật mình bởi một giọng nói lạ từ phía sau, vội vã nhoẻn miệng cười rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Nụ cười của anh đẹp quá, cô có cảm giác như nỗi buồn của mình đang tan biến vào trong đó. Hít thật sâu không khí buổi đêm, cô nhìn lên bầu trời và nói, đủ để cho riêng mình cô nghe: “Hãy mỉm cười đi nào, cô gái”.
10h đêm, gió từ mặt hồ thổi vào se se lạnh. Cô kéo cao chiếc áo rồi tiếp tục ngồi viết. Ly Latte Macchiato đã tan tự khi nào, nhưng cô không muốn đặt thêm nữa vì cũng đã gần đến giờ cô phải về. “Anh cho phép em nói với anh một điều được không?”, cô thu hết can đảm và nói khi thấy anh đang đứng ngay bàn bên cạnh.
“Uh, em nói đi”, anh nói và nhoẻn miệng cười.
Nhưng cô đã không nói được, cô không hề can đảm như cô nghĩ. Người con trai ấy vẫn đứng nhìn cô cười như chờ đợi điều gì đó, cuối cùng cô quay mặt đi giấu sự thẹn thùng và nói nhỏ:
“Ah thôi, không có gì đâu ạ”
“Có mà, em nói đi”
“Ơ…ơ…em….em…em không nói được đâu ah”
Người con trai ấy lại cười và vẫn đứng nguyên nơi đó, cô đành lí nhí:
“Em sẽ viết cho anh một mảnh giấy nhỏ và đặt ở trên bàn, khi nào em đi anh hãy đọc nhé”
Anh cười, cô quay đi che gương mặt đỏ bừng. Thật ra điều cô định nói với anh không có gì đặc biệt, nhưng cô vẫn muốn để anh biết. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình không thể giấu được cảm xúc của mình. Cô không hy vọng điều gì, bởi nó quá xa xôi và hão huyền, nhưng cô thấy mình sẽ vui và thanh thản hơn khi nói ra điều đó. Chỉ đơn giản vậy mà thôi!
Phố vẫn dịu dàng trong đêm, nhưng không đủ ấm để hong đầy những lạnh giá trong cô. Cô đứng dậy và đặt lên trên mặt bàn một mảnh giấy nhỏ như đã hứa kèm theo dòng chữ:”You have a nice smile”. Khi bước qua anh, cô mỉm cười tạm biệt, anh cũng đứng lại nhìn theo cô rồi đi lại góc ngồi mà đã ngồi trước đó. Khi đã đi được một đoạn, cô ngoái đầu nhìn lại, anh cầm mảnh giấy trên tay và mỉm cười với cô. Khoảnh khắc yêu thương đó, có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại. Nhưng cô vẫn thầm cảm ơn nụ cười của người con trai xa lạ ấy. Hóa ra trong muôn vàn những điều tốt đẹp trong cuộc sống, một nụ cười cũng đủ làm cho con người ta hạnh phúc. Vậy thì cô gái ơi, hãy gửi hết nỗi buồn vào trong gió rồi thả trôi xuống hồ Alster lộng gió ngoài kia đi và sau đó hãy mỉm cười thật lâu nhé. Tin là, nụ cười đó một ngày mai cũng sẽ làm cho ai kia hạnh phúc…
H.Y.A