Trang chủ Phật học Định tâm

Định tâm

245
0

Mình biết rất nhiều người tốt (đặc biệt là phụ nữ), có đầy đủ mọi phẩm chất để được hạnh phúc nhưng lại luôn luôn không ổn. Trong quá trình tập thiền, suy ngẫm về các sách của Lão Tử, Kinh Phật, OSho và từ kinh nghiệm cuộc sống, mình rút ra mấy điều thế này:

Có lẽ con người thực sự sai lầm khi đặt hy vọng, ước mơ, trái tim mình vào một người khác. Bởi vì kỳ vọng vào một người khác là điều thật điên rồ, ai biết khi nào người đó sẽ thay đổi, và tự nhiên cuộc đời ta trở nên luôn bấp bênh, luôn sống trong sợ hãi, từ sự sợ hãi đó ta trở nên ích kỷ, chiếm hữu, làm nghẹt thở người mà ta cho là ta thương yêu, và kết quả chỉ có một mà thôi: Người đó sẽ xa lánh ta, ít nhất là trong tâm. 

Ai thích mình trở thành mục đích cuộc sống của người khác chứ, khi đó mọi điều mình làm, mọi điều mình nghĩ sẽ trở thành niềm vui hay nỗi thống khổ của người khác, mọi hy vọng ước mơ của mình sẽ phải luôn tính đến một người khác, đó là sự nô lệ không sao chịu đựng được. Đó là sự nhầm lẫn lớn lao về khái niệm yêu thương.

Yêu một bông hoa, một buổi chiều, một ráng mây, có nghĩa là im lặng tận hưởng giây phút cái đẹp lan toả vào mình, nhưng đừng hy vọng mang vẻ đẹp đó nhốt về nhà và lúc nào muốn ngắm thì ngắm. 

Yêu một đứa con là chăm sóc, nuôi nấng và đến khi nó trưởng thành hãy tiễn nó như một cánh chim bay vào trời xanh, với tất cả lòng trìu mến, không được để nó vướng víu bởi bất cứ sợi dây nào. 

Yêu một người chồng hay người tình là tận hưởng những giây phút cả hai bên nhau, cùng đi đến đỉnh thăng hoa của cảm xúc, nhưng hãy tôn trọng thế giới riêng tư của anh ấy, không nên muốn bất cứ điều gì từ anh ấy, như sự thành đạt, sự ga lăng…. nếu như đó không phải là bản tính tự nhiên của anh ấy, và đến khi cuộc đối thoại giữa hai tâm hồn có sự rạn nứt, hãy để anh ấy ra đi nhẹ nhàng, với lòng biết ơn sâu sắc về những giây phút tốt đẹp đã từng chia sẻ cùng nhau.

Nếu bạn muốn cho lòng thanh thản, không sợ hãi hãy chỉ luôn nhớ một điều, hạnh phúc cuộc đời bạn ở trong tâm hồn bạn, không một ai có thể lấy đi được. Hãy yêu chính bản thân mình, định tâm trong bản thân mình, mọi kho báu tâm hồn mình có sẵn đó, chỉ cần mở những cánh cửa ra mà thôi…

Và có một nghịch lý thế này, chúng ta hay được dạy phải quên mình, phải luôn nghĩ đến người khác, nhưng nếu mỗi một việc chúng ta làm vì người khác mà lại luôn coi đó là sự hy sinh thì tự nhiên đã khiến người được cho mang một gánh nặng rồi. Vậy theo mình mọi điều mình làm, kể cả một điều tốt cho ai khác, hãy làm vì bản thân mình, làm nó vì mình thấy mãn nguyện, thấy sung sướng, không đòi hỏi người được cho ghi nhận bất cứ thứ gì, dù chỉ là ý niệm của sự hy sinh.

Còn như yêu thương ai, chăm sóc ai rồi đem cái đó ra như một điều kiện để bắt họ làm theo mình (nhất là chồng con) là một điều thật sự không nên, chỉ tổ khiến người ta chán ghét. Theo mình lòng biết ơn là một khái niệm vô bổ. Hãy chỉ nên biết ơn toàn bộ cuộc đời này, vì ta đã và đang được sống mà thôi. Còn nếu biết ơn cha mẹ để sống cuộc đời theo ý họ cũng thật ngốc nghếch, vì không ai có thể hiểu mình bằng bản thân mình.

Vì thế, khi nhiều người hỏi mình có kỳ vọng gì về con trai, mình thành thật nói rằng không có gì hết. Con mình có toàn bộ tự do trở thành người như nó muốn, làm mọi điều nó muốn, và mình luôn tin đó đều là những điều tốt đẹp. Dù thành một đạo diễm tài ba hay một anh xe ôm thì tình yêu của mình không thay đổi, dù lấy một cô vợ Việt nền nếp hay lấy một cô Tây hay đi tu mình cũng không bao giờ vì thế mà bất hạnh, vì tình yêu với con vẫn còn đó chừng nào mình còn sống, và mình có cuộc sống nội tâm riêng của mình, không cần bám víu vào sự hiện diện của bất cứ ai.

Còn về người bạn đời thì lại càng cần sự định tâm, định tâm trong bản thân mới có năng lực để cảm nhận tình yêu, có thể chăm sóc, quan tâm, nhưng không bao giờ hy sinh, không hy sinh vì mọi điệu mình làm đều với niềm vui và sự tận hưởng, không hy sinh vì mọi điều mình làm vì anh ấy cũng là vì mình, và khi làm vì mình thì mĩnh sẽ biết làm thế nào để gìn giữ sự cân bằng nội tâm, tự do cá nhân, sự riêng tư và cô độc của một nghệ sĩ… những điều tối thiểu để cho cả hai có thể hạnh phúc.

Vậy nên, những người bạn, nhất là các bạn gái rất tốt và nhân hậu của tôi ơi, đừng đem cả cuộc đời đặt vào tay bất cứ ai, sự có mặt của người ta yêu đối với ta là phúc lành cũng như sự chia ly, đừng nghĩ rằng vì thế mình trở nên bất hạnh. Hãy yêu chính bản thân mình, và gìn giữ khả năng trải nghiệm mọi điều cuộc sống đem đến cho ta.

 

H.A

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here