Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Cháo trắng

Cháo trắng

138
0

 Vừa bước tới sân Hảo thấy mẹ đang bưng tô cháo. Nhìn vẻ mệt mỏi lắm.

Mấy hôm nay nghe tin mẹ ốm mà Hảo rất sốt ruột. Chuẩn bị cho lễ Vu Lan, mọi việc khá bề bộn. Nghe tin mẹ đau Hảo càng thêm nhớ mẹ. Mấy năm nay Hảo ít về nhà, xa mẹ, xa gia đình Hảo nhớ lắm. Cả năm chỉ về trong một ngày rồi lại lên. Chẳng nói được gì nhiều với ba mẹ.

Mùa Vu Lan về, trong mỗi người con ai cũng đều thầm mong cầu nguyện cho ba mẹ được khỏe cả. Hảo cũng vậy. Khi Hảo cài đóa hoa hồng thắm lên ngực, Hảo lại càng nhớ về mẹ. Thật hạnh phúc biết bao. Hảo nhìn Phật tử xung quanh, người thì cài hoa hồng, người lại cài hoa trắng. Nghe bài ý nghĩa cài hoa hồng ngày lễ Vu Lan mà biết bao người đã khóc…

Vu Lan xong Hảo lên bạch Thầy xin được về nhà thăm mẹ. Bây giờ ngồi bên mẹ rồi Hảo chẳng hiểu vì sao lại càng buồn hơn. Hảo nhìn tay mẹ run run bưng tô cháo trắng. Nếp nhăn trên khuôn mặt của mẹ nhiều hơn lần trước Hảo về. Hảo hỏi: – Mẹ bệnh sao lại con ăn cháo trắng  nữa?

Mẹ  nhẹ nhàng, chậm chậm để tô cháo xuống, nói rằng:

-Mẹ ăn như thế này thôi, nếu mà có chút gì vào nữa là lại càng đau hơn. Mẹ bị đau dạ dày mà.

Cháo trắng khó ăn thật nhưng lại giúp dạ dày mẹ  đỡ đau hơn. Hảo nhớ, Hảo nhớ về cái ngày hồi trước, cũng nhờ bát cháo mà Hảo tiếp tục đi học được. Càng nhớ tô cháo lại càng thấm đượm công lao của mẹ.

    ***

Cái ngày đó. Một buổi chiều gió thoảng đồng quê. Hảo đang tung tăng cùng bạn bè đi học về. Mồ hôi ướt đẫm cả áo, mặt đỏ phừng phừng. Vừa mới cất cặp Hảo vội ra chào mẹ, ba vẫn chưa đi làm về.

Mẹ  lấy bộ quần áo để tắm cho Hảo. Ngày nào cũng vậy, tắm cho Hảo xong mẹ mới dọn cơm tối.

A, hôm nay được ăn món chả trứng! Hảo reo lên.

Hảo thích lắm. Buổi cơm chiều hai mẹ con ngồi bên nhau, mâm cơm của ba được đậy lại kỹ càng. Anh trai của Hảo đã lấy vợ, còn chị thì vừa mới đi Sài Gòn làm ăn. Hảo, đứa con út trong gia đình được ba mẹ thương yêu.

Hai mẹ con ngồi xì xào chuyện học hành của Hảo. Cậu kể về những đứa bạn chiều nay nghịch bị Cô giáo la. Bài kiểm tra của Hảo lại là con điểm 10, Hảo khoe với mẹ. Điểm 10, Hảo vẫn còn nhớ, mẹ Hảo ra điều kiện cho cậu rằng nếu được điểm 10 thì mẹ cho một nghìn. Thế là cậu phấn đấu hơn nữa. Ngay ngày mai Hảo đã nhận được một nghìn đầu tiên sau lời của mẹ.

Cơm tối xong cậu chạy chơi cùng lũ bạn quanh xóm. Đêm mười ba trắng sáng rồi. Lũ trẻ lại nô đùa trên bãi cát trắng ở ngoài kia. Đang chạy đùa bỗng Hảo thấy chân khó chịu. Một vết sướt, máu chảy. Cậu thấy rát chân rất nhiều. Ừ, một mảnh chai vỡ đã cứa vào chân cậu, có lẽ sâu lắm. Máu chảy ra nhiều, thấy sợ cậu kêu lên, cậu vừa run vừa thở. Dưới ánh trăng thấy sắc mặt đang tái của cậu. Cậu sợ. Ừ! sợ mẹ, sợ ba và sợ luôn cả máu.

Hảo lấy tay bịt chặt vết cứa. Máu thấm vào tay, máu nó ấm ấm như khi cậu nằm vào trong lòng mẹ. Mấy đứa bạn cõng Hảo về, vừa ở ngoài xa đã gọi: Dì Hạnh ơi? Dì Hạnh ơi?

Nghe gọi, mẹ chạy ra trước cổng.

Dì Hạnh ơi? Lại tiếng gọi.
Hảo bị đứt chân rồi dì Hạnh ơi?

Nghe thấy, mẹ chạy thẳng ra trước bồng đứa con. Tim mẹ đập thình thịch. Sao thế? Chân con bị sao thế?

Hảo rưng rưng nước mắt, một đứa nói:

Dạ Hảo bị mảnh chai cứa vào chân đó.

Mấy đứa cùng mẹ vào nhà. Mẹ đặt Hảo xuống, vội chạy ngay vào nhà trong, lục lọi lấy chai thuốc oxy già cùng nắm bông.

Con bỏ tay ra mẹ rửa thuốc.
Ôi rát quá! Nước mắt Hảo chảy xuống, rơi lên mái tóc của mẹ.

Cậu thút thít chẳng khác nào một đứa con gái nhà lành. Lũ bạn nhìn theo, đứa thì nhăn mặt, đứa thì cười.

Vừa rửa vết thương mẹ vừa thổi nhẹ nhẹ vào đó. Cậu thấy đỡ đau hơn. Mẹ mắng:

Lần sau đừng có mà chạy nữa nghe chưa?
Dạ… Tiếng dạ nó cứng lại trong cổ họng của Hảo như bị cái gì đó chặn lại.

Mấy ngày liền Hảo chẳng đi học. Cậu ngồi ở nhà mà nóng ruột, lỡ như Cô mà kiểm tra thì chết.

Buổi cơm trưa xong. Hảo nằm ngủ. Gió thổi nhè nhẹ đu đưa những tàu dừa trước cổng. Những chiếc lá vú sữa rơi nhẹ, nghiêng nghiêng theo chiều gió. Lại có tiếng chim chích đang hót… Cậu lim dim mơ màng vào giấc ngủ.

Hơn 3 giờ Hảo vẫn còn nằm. Mẹ đi chợ về  thấy thế gọi dậy. Nhìn Hảo, mẹ hoảng hốt. Mồ hôi chảy ướt hết cả trán. Hai tai lạnh như đá. Mặt phừng lên, ửng hồng với nước da tái nhẹt. Mẹ sờ đầu cậu.

– Ôi, con sốt rồi. Bàn tay mẹ lại xoa vào đôi chân cậu. Những ngón tay lâu nay vẫn thường tắm, giặt, chải tóc cho cậu đây.

Hảo thấy lạnh trong người. Ừ, sốt nặng lắm đây. Mẹ  chạy ra sau vườn hái trái chanh cắt làm đôi, vắt lấy nước xoa vào đầu Hảo. Nước chanh xoa vào đầu có cảm giác thật dễ chịu nhưng khổ nỗi nó lại làm rít tóc khó chịu lắm. Mẹ lại đi lấy mấy trái quýt mà mẹ mua cho Hảo. Trước mắt Hảo lúc này đốm đốm, hoa hoa rất khó chịu.

 Này, con ăn quýt đi, ăn nhanh mà nghỉ. Lại đau rồi đó, thấy chưa!

Trong lời trách mắng của mẹ nặng sâu một tình thương dạt dào…

Mẹ  tách từng múi quýt cho Hảo, cậu chẳng thấy ngon như bình thường. Miệng tự dưng đắng nghét chẳng thèm ăn. Những trái quýt  sao mà dở quá.

Ăn quýt xong, cậu trùm chăn lại. Trong người mệt quá, cậu cảm thấy thế.

Mẹ  làm dưới bếp, thấy Hảo im lặng lâu lâu lại chạy lên, sờ vào trán của cậu.

Buổi tối không biết mẹ nấu gì mà thơm thế. Một tô cháo trắng có thêm trứng, tiêu… Ôi! Thơm quá!

Dậy ăn đi con. Cháo trứng gà đây, ăn đi cho khỏe mà còn đi học. Nghỉ năm sáu ngày rồi đó.

Hảo gượng dậy, dựa vào thành giường. Mắt cậu lim dim, ướt ướt chẳng còn long lanh như con chim non nữa. Đôi mắt đờ đờ, mệt…

Tô  cháo nóng, khói bay lên, nhìn thấy mà hấp dẫn quá. Từng muỗng, từng muỗng cháo đưa vào miệng. – Gắng đi, ăn cho hết cái này! Lời mẹ nói.

Ăn được mấy miếng không biết nước đâu trong người mà tuôn ra như thế này? Mồ hôi! Nó đua nhau chảy ướt cả mái tóc, cả cái áo của Hảo. Hai mẹ con trầm trồ, cảnh mẫu tử tình thâm.

Sáng hôm sau, cậu đã đỡ hơn rất nhiều. Đôi mắt lại long lanh nhìn ánh mặt trời xuyên qua cây vú sữa. Con chim lại nhảy lộn vòng hót vang. Hảo mặc áo quần đi học, cậu đỡ rồi.

Nhìn bát cháo bốc khói trên tay mẹ, Hảo càng thương mẹ nhiều hơn. Nay đã là người tu sỹ, sự biết ơn công lao của ba mẹ càng in sâu thật là sâu trong đầu Hảo. Mẹ ơi? Con chẳng làm gì cho mẹ được… cậu thầm nghĩ.

Ngày trước. Ở tuổi 15, một cậu học trò bước chân vào cấp ba. Nét mặt khôi ngô cùng với nụ cười làm cho cậu thêm nổi bật giữa đám đông. Bảnh trai, học giỏi lại hòa đồng, Hảo càng được bạn bè quan tâm và gần gũi. Đứa nào cũng nghĩ rằng rồi đây tương lai của Hảo sẽ sáng rỡ. Ai ngờ rằng, không! Không thể tin nỗi vào tai của mình, mắt của mình. Chỉ một mùa hè cậu đã thay đổi. Màu áo trắng của tuổi học trò đâu rồi? Mái tóc đen nữa… Một con chim vừa nhảy vừa hót ai cũng quý sao lại lạ thế này??!! Đi tu ư? Ôi, Hảo đi tu ư?

Không ai không sảng sốt thốt lên rằng tại sao?

Một  ánh mắt nhìn Hảo, nước mắt chảy xuống! Cô bé nức lên, trái tim như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Cô úp mặt xuống bàn. Những đứa khác cũng thủ thỉ nước mắt… Một câu hỏi to đùng đặt ra.

Cả  lớp nhìn bằng con mắt lạ thường. Hảo cười. Một nụ cười núm đồng tiền trên khuôn mặt với nước da trắng hồng. Một nụ cười vẫn ngày nào đó nay thấy lạ mà lại đẹp hơn. Đẹp hơn ư? Đẹp thật nhưng có gì lạ quá…

Buổi chiều đó, cả lớp tập trung lại vây quanh cậu. -Mình đi tu mà, có gì đâu. Hảo nói nhẹ nhàng.

Ôi! Một chàng trai dễ thương đã khoát áo nhà tu.

-Áo này Hảo mặc đẹp lắm. Lời của cô bé ấy vang lên. Cả lớp cười ồ.  Ai cũng nhắm tít mắt mà cười. Riêng cô bé đỏ ửng  mặt lên. Cô bé, Hảo vẫn coi như bao đứa bạn gái khác trong lớp, trong trường vậy thôi. Bây giờ Hảo hiểu vì sao cô bạn khóc rồi. Ôi chao! Tuổi học sinh mà, rung động của tuổi học trò thôi phải không? Học trò mà!!!! Hảo cười nhẹ…

Xuất gia. Con đường cậu đã chọn. Hay thật.

Quyết định xuất gia Hảo, cậu có dám nói với ai đâu. Cậu đã  lấy hết can đảm của một chàng thiếu niên mà xin ba mẹ. Hảo xin ba mẹ xuất gia. Nhìn mẹ bưng tô cháo, mái tóc, ánh mắt ngày trước, ngày Hảo xin đi tu đã khác, khác lắm…

Xin đi tu mà Hảo chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ngồi một mình, cậu vạch ra kế hoạch, lựa chọn lời nói, cách thưa… Một kịch bản được dựng lên. Nhưng ôi thôi! Đứng với mẹ, một người gần gũi nhưng vĩ đại quá, bao la quá… Tất cả đã tiêu tan hết. Tim hồi hộp, muốn nói mà chẳng ra tiếng. Cổ họng nghẹn lại rồi…

Mẹ xuống nhà bếp, Hảo xuống theo. Mẹ đi ra giếng rửa rau, cậu ra theo. Hảo bắt đầu. Nhưng không. Biết bắt đầu như thế nào đây. Hảo ngồi xuống bên mẹ.

Mẹ ơi? Giọng nghe yếu ớt, không phải vì đau, không phải. Cậu run.
Mẹ thấy những vị đi tu  mẹ có thích không?
Ừ, những vị đó hả? Ai mà chẳng thích. Họ bỏ tất cả để đi,  chẳng vợ, chẳng con gì hết. Sống một cuộc sống an nhàn. Khuôn mặt của ai cũng hiền  từ, mặc chiếc áo mà nhìn thấy càng đẹp. Mà con hỏi làm gì thế? Mẹ nhìn sang Hảo.

Cậu nói: – Dạ, con chỉ hỏi thôi.

Hảo nhớ rằng. Ngày xưa, Đức Phật khi còn làm Thái tử, Ngài có cả giang sơn thế mà cón xin vua Tịnh Phạn để đi tu, tìm đường giải thoát đó sao.

-Mẹ  nè? Chùa của con Bác ở chỗ nào thế hả mẹ? Hảo hỏi mẹ.

Bác có một người con xuất gia lâu lắm rồi, có lẽ  hồi mà Hảo học lớp một lớp hai gì đó, Hảo cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Con hỏi làm gì thế? Bữa trước Thầy về sao con không hỏi?
Mẹ ơi? Mẹ cho con đi tu nghe?

Mẹ  hoảng. Bất ngờ. Tay mẹ dừng lại không rửa rau nữa. Những ngọn rau muống nấu canh buổi tối cho cả nhà.

– Con muốn đi à! Mẹ trả lời. Hỏi. Sự đồng ý hay là sự can ngăn đây?

Mẹ  nhìn Hảo. – con ơi? Tu chẳng phải dễ đâu. Cuộc sống tu hành phải nằm trong khuôn phép kỹ càng làm sao con chịu được.

-Dạ… nhưng người khác làm được thì con cũng làm được.

– Đi tu cũng tốt thôi! Nhưng ba mẹ nuôi con, cho ăn học, khuyên nhủ con gắng học hành sau này có được bằng cấp, ngồi trong bóng mát làm việc nhẹ nhàng. Đời của ba mẹ cực khổ lắm rồi.

Hảo ngồi lặng thinh. Trong cậu đã có chút gì nhẹ nhỏm.

-Con muốn đi tu ba mẹ không can ngăn nhưng giờ đang học lỡ dỡ thế này thì làm sao… Thôi con cứ ở với ba mẹ học cho xong 12 đã rồi hãy quyết định.

– Ở chùa vẫn đi học mà! Hảo nói với mẹ.

– Ừ! Nhưng mẹ sợ con con học nhiều thứ sẽ không nổi thôi. Mẹ đi vào thổi bếp lửa. Hảo đứng dậy bước lên nhà mà có vẻ nặng nhọc lắm…

– Mình quyết định rồi! Hảo thầm nói.

Mẹ  sợ ư! Chắc chắn không phải mẹ sợ mình học không nổi mà mẹ sợ rằng một khi đi tu đứt gánh giữa đường, không trọn đường tu thì…

Bữa tối đó Hảo không ngồi ăn chung với ba mẹ  mà cậu ngồi trong phòng ăn cơm với xì dầu. Mẹ nói với ba chuyện Hảo muốn đi tu, ba chẳng nói gì. Trong đôi mắt Hảo nhận ra một tình thương, một suy nghĩ không bao giờ biểu hiện ra ngoài của ba. Tình thương của ba như mạch nước ngầm trong lòng đất. Dù không thấy nhưng lại là nguồn nước nuôi sống tất cả…

-Ừ! Đi tu thì để nó đi! Một câu nói duy nhất của ba. Dù vậy nhưng đó là tất cả những gì Hảo mong cầu ở ba. Hảo mừng lắm, tim cậu hồi hộp, mắt long lanh, nụ cười nhẹ lộ ra cái núm đồng tiền.

Một tuần. Hai tuần. Rồi ba tuần… Hảo không ngồi ăn cơm với ba mẹ. Tới bữa ăn, Hảo vào phòng ăn một mình. Cơm, xì dầu, muối đậu, rau khoai…cậu tự làm lấy. Một bữa cơm của một tấm lòng dứt khoát muốn đi tu. Thấy vậy mẹ  Hảo mua thêm đậu khuôn, rau cải… để cậu ăn. Mẹ càng lo cho Hảo hơn. Con đường cậu chọn, mẹ thích lắm, rất thích.

Thế  rồi! – A lô, Tín à? Chiều con chạy ra nhà chút nghe!

Mẹ  gọi anh trai.

Thằng Hảo muốn đi tu, cả tháng nay nó ăn chay một mình.
Thế à! Thế để cho nó đi tu. Anh trai cũng thích.

Từ  ngày hôm đó, Hảo không còn  phải lo lắng nữa. Ước muốn xuất gia đã được ba mẹ đồng ý. Vẻ mặt của Hảo tươi hẳn lên. Những ngày trước đây khuôn mặt cậu ủ rủ lắm.

Hảo  được anh chở đi, một ngôi chùa quê thanh tịnh, phong cảnh nên thơ. Nó nằm khép mình dưới những hàng me cao rộng. Ngôi chùa đầy vẻ yêu thương.

Hảo nhớ. Ừ, cái ngày đó như thế! Càng nhớ cậu càng quyết tâm tu.

-Mẹ ơi? Mẹ ăn đi… Hảo khẽ nói.

Cậu bưng tô cháo giúp mẹ.

Được rồi. Đưa đây cho mẹ!

Mẹ  khó khăn nuốt những muỗng cháo trắng.

Mẹ  ơi! Con yêu mẹ lắm! Trong suy nghĩ của cậu thầm nói.

Hảo  đứng dậy, đến lấy cây hương thắp cúng Phật. Mùi hương nhè nhẹ, thoang thoảng thơm ra xa. Xa dần, xa dần trong khung gian của buổi chiều quê…

    ***

Cháo trắng không có gì nhưng lại cần cho những lúc  ốm đau. Đạo Phật không cần nhiều, chỉ cần  đưa chúng sanh ra khỏi vòng khổ đau sinh tử luân hồi…

P.T

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here