Trang chủ Phật học Cảm nhận từ niệm Phật

Cảm nhận từ niệm Phật

167
0

Trong mỗi chúng ta có ai không một lần xúc cảnh trần lao để rồi mang trong lòng một nỗi buồn khó tả, khó chịu, và khó quên.

Mình muốn nói, nói cho nhiều, mình tưởng mình làm như thế nỗi buồn của mình sẽ thoát ra được cái hộp óc nhỏ bé này. Nhiều lúc mình tưởng như được vơi đi trong một tiếng thở dài và quên đi sau một đống công việc ngổn ngang…

Lạ chưa ! Nói thì đã nói, xong cũng gọi là xong. Thế nhưng lòng lại càng thêm nặng trĩu. Một ngày, hai ngày và … nhiều ngày trôi qua. Làm sao đây? Sống không ra sống, ngủ không ra ngủ. Ngày thì nặng nề nhếch bước, đêm thì cứ như cơn mộng dài. Đủ chuyện và hết cách. Tôi muốn gửi tâm sự của mình khi cất lên tiếng hát: "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để …” như lấy làm chia xẻ.

Vậy thì một giọt nước mắt rơi, hai giọt lăn dài trên má. Lấy tay lau qua như gạt chút mặng của lòng. Buồn đâu vơi được, mà ….. như nó cứ lớn dần lên, làm tôi ngợp thở, uất ức, càng khó tả, khó chịu và khó quên hơn nữa.

Bàn tay tôi bất giác vân vê vòng chuỗi hạt. Tiếng niệm Phật vang lên. Một tiếng, hai tiếng và …. nhiều tiếng, mỗi lúc một rõ dần. Nam Mô A Di Đà Phật. Tôi bắt đầu thấy dễ chịu. Hơi thở tôi trở lại đều đặn. Tiếng niệm Phật cứ thế to dần và tôi như hòa quyện vào trong đó, mọi uất ức bên trong tan biến và tôi như lấy lại thăng bằng.

Nam Mô A Di Đà Phật dần dần kéo tôi về với thực tại, đưa tôi trở về với chính tôi. Tôi đối diện và nhận ra nỗi đau của mình. Tôi sung sướng và òa khóc.

Kể từ đó trở đi, tiếng niệm Phật luôn đồng hành với tôi trong mọi lúc mọi nơi, lúc làm việc cũng như lúc rãnh rỗi. Ban đầu chỉ để vơi bớt nỗi buồn, nhưng sau rồi tôi chẳng thấy buồn đâu, mà an lạc cứ tràn dâng dâng mãi.

K.C

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here