Một mùa Vu lan nữa lại về trong không khí tưng bừng cùng niềm thao thức nhớ ơn của bao người con Phật.
Từ sáng sớm, trên các nẻo đường đến chùa đã đông nghít người với mọi tầng lớp. Tất cả đều hướng về nơi chư Tăng tự tứ để cử hành đại lễ Vu lan.
Hoà mình đi trong dòng người ấy, bé cảm thấy tâm hồn mình khác lạ. Mỗi lần Vu lan về, là bao kỷ niệm xưa lại sống dậy trong lòng bé, và bé nhớ lại ngày nào…
Hồi ấy bé còn nhỏ lắm. Cứ đến mùa Vu lan là bé lại theo mẹ lên chùa lễ Phật. Bé tíu tít như con chim nhỏ trong tay mẹ, cùng mẹ lễ Phật, nhưng chưa hiểu hết ý nghĩa Vu lan.
Ba mất sớm, mẹ chỉ có mình bé nên bao yêu thương, mẹ đều dồn cả cho bé. Mẹ lo cho bé từng miếng ăn giấc ngủ. Mẹ cầm tay bé nắn nót từng chữ khi bé còn học vỡ lòng. Thời gian cứ thế trôi qua, bé lớn dần lên trong bàn tay thương yêu của mẹ, và bé nhận thấy mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời. Mỗi chiều đi học về. bé đã thấy mẹ ngồi sẵn nơi cửa đợi bé. Bé ùa ngay vào lòng mẹ và líu lo kể cho mẹ nghe bao nhiêu là chuyện. Mẹ chỉ cười và vuốt ve mái tóc bé. Trong ánh mắt của mẹ đã nói lên biết bao niềm thương yêu. Những lúc như vậy bé cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng. Bé đinh ninh rằng mình sẽ có mãi những ngày như thế.
Nhưng mọi vật đều vô thường. Cơn vô thường đã đi ngược lại với những gì mà bé mong muốn. Bé còn nhớ như in. Cái buổi chiều hôm ấy, bé đi học về nhưng bé không thấy mẹ ngồi đợi ở cửa như mọi khi. Linh cảm như có điều không tốt, bé chạy khắp nhà gọi mẹ, nhưng ngõ trước vườn sau đều im hơi lặng tiếng. Không gian bốn bề tịch mịch khiến cho bé hãi hùng. Bé vào nhà ngồi trông ra ngõ như một tư thế sẵn sàng tránh né sự tấn công. Bé suy nghĩ thật nhiều nhưng không tìm được lời giải đáp.
Bỗng bé giật mình lo sợ: một người lạ mặt tìm đến nhà. Trong lúc bé đang nghĩ ngợi chẳng biết đối phó như thế nào thì người ấy đã vào tận nhà hỏi: đây là nhà cô H phải không? Bé cảm thấy yên tâm đáp: Dạ, phải! Thế rồi cái tin khủng khiếp ấy làm cho bé hốt hoảng, mẹ bé bị tai nạn đang nằm tại Bệnh viện K.
Tại bệnh viện, cửa phòng mở, bé thấy mẹ nằm yên trên chiếc giường trải drap trắng. Mắt mẹ không thể mở để nhìn bé được nữa, chắc mẹ mệt lắm. Bé hoảng hốt gọi mẹ. Tiếng gọi “mẹ” làm xé tan cái không gian yên lặng đến bi thương ấy. Bé cứ lay gọi mẹ mãi, thật sự bé không còn biết làm gì hơn.
Mẹ từ từ mở mắt nhìn bé, môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng mẹ không còn nói được nữa. Bé cảm nhận được lời mẹ muốn nói, và trong đôi mắt ấy chứa chan biết bao tình thương của mẹ. Bé ôm lấy mẹ như cố níu kéo, như cố giữ một thứ gì sắp tuột khỏi tầm tay mình. Mẹ khép đôi mắt trong nỗi tuyệt vọng, và đó cũng là lần cuối mẹ nhìn bé.
Từ đó đến nay, đã bao mùa Vu lan, và đã bao lần đoá hoa bất hạnh nở trắng trên áo bé. Bé cố cầm một đoá hồng lên nhưng đã không còn chỗ cho đoá hoa ấy.
Chấp tay hướng lên Phật đài, bé thầm cầu nguyện mười phương Tam bảo đồng thuỳ gia hộ cho hương linh mẹ "cao đăng Phật quốc". Bé cũng mong rằng, những ai còn cha mẹ hãy nên trân quý và làm tròn hiếu hạnh. Bởi một khi cha mẹ đã mất đi thì khônhg thể nào có lại được.
C.T