Chàng hiệp sĩ lên đường Không ngựa, không gươm, không súng đạn Với đôi tay trần Và bờ mắt tấm lòng tràn đầy tình thương giống nòi nhân loại Nửa đêm vẫn nằm nghe mình giỡn đùa rong chơi giữa mênh mông đồng cỏ quê hương Giữa ngọt ngào quen thuộc Thức giấc khi lưng chừng đồi mới biết mình mơ mộng vụt qua Bốn mươi năm quê hương không từ bỏ Nhưng chẳng thể thân xác trở về Chàng hiệp sĩ lên đường Mang quê hương trong từng bước chân Mang hòa bình tình yêu anh chị em đang nguyện cầu trong từng ánh nhìn mắt tủi lệ tuôn Những ngày mưa rơi giá rét Những ngày khất thực tình thương Những ngày cúi xin dân tộc Anh em ôm được anh em Chàng hiệp sĩ dáng gầy sương mai làm bạn với cô đơn Thứ cô đơn không oán thù nhân thế Thứ cô đơn trị liệu cô đơn Mang tuệ giác thương yêu đến những nơi dầy xéo cơ thể mình Để ấm áp bao dung để nói lời từ ái Để loài người tỏ ngộ hận thù không giết được yêu thương Chỉ yêu thương mới chuyển hóa hận thù Không bằng gươm đao bạo động Nhưng mỗi bước chân người dần mở ra tịnh độ trong từng cõi tang thương Máu xin ngừng đổ Để thấy hôm nay Mắt em thêm sáng Nhìn rõ trời mây Chàng hiệp sĩ trở về Không cần đất nước tạ ơn Xin đừng đãi đằng hào nhoáng Xin cho mỗi bước bình yên Nâu sồng quê hương ngời sáng Sáng trong từng mắt anh mắt em Những con người tiếp theo thừa hưởng dòng huyết thống quê hương Em ơi, để có tiếng chim hát ca bình yên lũy tre làng Để thấy trời trong xanh nắng reo ngọt cánh đồng Xin các em đừng bao giờ quên những vết thương dân tộc Những thế hệ tiền nhân đã đi qua Và đã được bao tình thương băng bó chữa lành Hãy giữ gìn trời xanh cho cánh mai mé rừng hé nở Cho tim em trọn vẹn bao dung Tình của mẹ ngàn năm nguyên vẹn Gởi thương yêu nơi hạt sương trong Chàng hiệp sĩ bình thường kia ơi Người sẽ đi về đâu hay đã Vô ưu ngàn năm tự tại Con vẫn thấy người điềm tọa sáng nay Và mỗi sáng ngày sau vẫn thế Vô ưu hé nở tròn đầy.
Kim Sơn, Xuân 2014
|