Sáng ni (mùng 6 Tết) mấy chị em đi chùa Bảo Lâm, chùa nằm khuất trong núi nên vẫn còn giữ được nét thiên nhiên, đang xuân nên đào mai đều nở rộ, hoa giấy đủ màu, sứ cũng đã ra hoa, bàng lăng tím ngát và nhiều loài hoa khác trong vườn chùa đua nhau khoe sắc.
Trước sân có hoa đào nở rực đón xuân, khách vãn chùa mùa xuân, ai muốn chụp hình kỷ niệm ngày Tết đều đến đứng bên đào đang cười trong nắng. Nhưng bỗng trong góc vườn chợt thấy một cây bàng còn trẻ, gốc mảnh mai như đào như mận, mà lá thì vàng óng ánh, như tuồng cũng muốn khoe màu trong thân phận của mình.
Tác giả bên cây bàng vàng lá mùa xuân
Cây bàng thường đỏ lá mùa đông, sang xuân bàng rụng lá để chớm nụ xanh. Không hiểu sao xuân rồi mà bàng vẫn còn giữ lá đỏ tươi trên cành, dù gió thời gian đã nhiều lần khoét lỗ. Có lẽ nó thấy sắc màu mùa xuân nên cũng muốn rực rỡ như ai. Xem ra nó trẻ người non dạ, bất chấp thời gian, thấy cây đào, cây mai đỏ vàng rực rỡ, nên nó cũng muốn bừng vui, cưỡng đoạt thời gian chơi. Dù biết gió xuân rất vô tình, có thể rụng lá vàng như một thuở vàng bay mấy lá…
Nó nếm chút vô tình ấy và…bật cười, rơi nhé, nhưng mình rơi như những bông hoa rụng về trời, như đổ…(tấm lòng) vàng ở sông…Tương, có được không? Màu đỏ của lá bàng có chút chi siêu nghệ thuật trong ánh sáng ảo hoá của mùa xuân. Ai đi chụp hình với đào, còn mình đứng dưới bàng mà vui…ngọn gió đông xuân…thổi bay tóc áo, gửi theo hồng rơi, vàng bay…
T.K.L