Thứ hai, đầu tuần, nhưng là ngày cạn cùng của năm. Mốt là tết, năm mới 2014 sẽ bắt đầu với niềm tin và hy vọng mới. Bao giờ cũng vậy, người ở phương nào cũng luôn tin vào những điều mới mẽ, tốt đẹp hơn sẽ tới cùng năm mới. Người Việt Nam và phương Đông thì càng như thế, bởi tính cách lạc quan lúc nào cũng hiện hữu, ngay cả khi rơi vào khó khăn cùng cực.
Hy vọng, đó là một cách để restart lòng mình, khởi động lại sau một năm miệt mài tìm kiếm, xuống lên với đủ cung bậc, xúc cảm, trải qua đủ những vui, buồn, đôi khi nghẹn đắng nhưng cũng không hiếm lúc thấy lòng mình tươi vui, đáng sống.
Bạn mình bảo, lướt báo, đọc Facebook trong những ngày cuối năm, sao thấy toàn những điều nhói lòng, đánh bom, tai nạn, trẻ em chết đuối ở biển Cần Giờ (TP.HCM) đến nạn gian, giả, cướp-hiếp-giết vẫn cứ nhan nhản… làm cho lòng người không khỏi thương tâm, xót xa trước cuộc sống ngổn ngang, vui buồn.
Tất nhiên, nếu chịu khó nhìn quanh thì vẫn sẽ thấy những điểm sáng đó đây trong câu chuyện tình người lan tỏa giữa mùa đông giá rét. Ví dụ như mấy bạn trẻ xúm nhau lại, cùng lên kế hoạch để mang mùa xuân tới người nghèo, trẻ em cơ nhỡ. Hay những chiếc áo ấm cùng dầu thơm, sữa đậu nành còn nghi ngút khói… được các bạn trẻ đi xuyên đêm mang “đông ấm” tới người vô gia cư giữa Sài Gòn đông người, đất chật…
Vân… vân… và vân… vân… những nghĩa cử như thế chắc sẽ đủ gánh gồng, làm tươi lại những màu xám khác của bức tranh cuộc sống vốn dĩ phải được vẽ tô bằng nhiều gam màu sáng-tối đan xen. Do vậy, khi mình nhìn mọi thứ tới lui, với mắt thương và sự rộng mở, tinh tế mà quan sát và bình tâm mà đón nhận thì chắc chắn mình sẽ thấy thảnh thơi, nhẹ nhàng hơn, để làm nhiều việc tốt hơn. Hay, chí ít cũng làm được một việc tốt, cho một chúng sinh là mình bớt nặng nề hơn trước bão giông cuộc đời.
Tháng 12 nhẹ nhàng trôi qua và nhẹ nhàng khắc ghi trong lòng mình và lòng người những đợt gió lạnh hiu hiu bên cạnh những trăn trở ấm áp về cuộc sống, về tình người và niềm tin gửi trao nơi mỗi trái tim là có thật, dẫu có người và có lúc tưởng như đã phụt tắt sau bao nhiêu nỗi khổ niềm đau vùi dập liên hồi.
Thực ra, nếu ta cạn rồi niềm tin nơi người khác thì nhất định hãy về khơi lại niềm tin nơi chính mình. Và nhớ giữ niềm tin nơi chính mình một cách bất diệt, đó là niềm tin, dẫu gai đời đâm rớm máu đôi chân thì ta cũng không vì thế mà trở nên xấu ác, trở nên bất chấp mọi thứ, làm mọi thứ để trả đũa, để “lấy lại những gì đã mất” như cái cách mà người ta (đa số) vẫn thường làm, nghen!
L.Đ.L