Chiều ngày 26/8/2013, GĐPT Thiên Hương đã làm lễ truy điệu cố Huynh trưởng Cấp Tấn, Tâm Trị – Nguyễn Đăng BÌnh nguyên Gia trưởng, nguyên Cố vấn BHT GĐPT Thiên Hương. Trong buổi lễ BHT GĐPT Thiên Hương đã có bài điếu văn tưởng niệm công lao của Bác đối với GĐPT Thiên Hương.
THÀNH KÍNH TƯỞNG NIỆM HƯƠNG LINH CỐ HUYNH TRƯỞNG CẤP TẤN TÂM TRỊ – NGUYỄN ĐĂNG BÌNH
NGUYÊN GIA TRƯỞNG GĐPT THIÊN HƯƠNG – CỐ VẤN BAN HUYNH TRƯỞNG GĐPT THIÊN HƯƠNG
NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT
Kính lạy chơn linh Bác!
Tiết đầu thu mưa bay gió bạt, lá vàng rơi xào sạt cuối vườn. Hay tin Bác thuận lẽ vô thường, Quy tiên dứt bỏ lụy phiền vấn vương.
Dưới Phật đài trang nghiêm thanh tịnh, trước linh sàng đèn rạng hoa thơm, khói trầm hương quyện hòa nghi ngút, tiễn Bác về cõi Phật uy nghi.
Với tấm lòng thành kính tri ân, toàn thể Huynh trưởng và Đoàn sinh GĐPT Thiên Hương chúng con vân tụ về đây, đốt nén hương lòng, gạt dòng nước mắt tiễn biệt người Bác, người Cha, người Anh đầy khả kính. Thành kính dâng lên Bác đôi dòng cảm niệm, với tất cả niềm vô hạn tiếc thương.
Kính thưa Bác!
Dẫu biết rằng “Thân như điện ảnh hữu hoàn vô”, trăng lên tròn rồi trăng sẽ khuyết, bèo hợp rồi bèo cũng phải tan. Phật vốn dạy “Cuộc đời là vô thường giã huyễn” “Sống là gửi, chết mới quay về’’. Nhưng làm sao không đau xót ngậm ngùi, khi Hương Lam chúng con từ đây mãi mãi xa rời hình bóng Bác.
Nhớ thuở xưa! tuổi bình sinh trai trẻ, đến với GĐPT bằng tất cả niềm tin, dẫu cuộc sống gia đình còn lắm nổi truân chuyên, vẫn một dạ một lòng hy sinh vì Đạo Pháp.
Nổi niềm ấy làm sao ai quên được, trong những ngày pháp nạn sáu ba (1963). Sự đau thương lan tỏa cõi Ta Bà. Bác đã có mặt trong những ngày tranh đấu. Cùng Chư Tôn Đức đòi bình quyền Tôn giáo, không ngại ngần, chấp nhận sự hy sinh. Một con mắt là một nửa tâm hồn, đã vĩnh viễn mất đi không bao giờ có lại.
Từ giờ phút ấy phải đi xa chữa trị, Bác tạm thời nghỉ sinh hoạt Thiên Hương. Thêm bộn bề vì cuộc sống mưu sinh, phải gồng gánh lo nuôi đàn con trẻ…
Nhưng! cuộc sống ấy, với tấm lòng yêu Đạo. Luôn nóng bừng cháy bỏng trong tim, đã không làm cho Bác phải ngồi yên. mà khắc khoải đi tìm nguồn sống Đạo.
Đất Đà Nẵng, Chùa Kỳ Viên một dạo, với tinh thần trách nhiệm rất cao. Cùng chung vai gánh vác phong trào, trong vị thế của một người Liên Đoàn Trưởng. Dìu dắt đàn em cùng chung chí hướng, vượt qua nghìn chướng ngại đoanh vây, để đàn em mãi mãi sum vầy, củng cố niềm tin vì ngày mai tươi sáng…
Rồi chiến tranh kết thúc, nước nhà độc lập. Bác trở về xứ sở quê hương, lại lao vào xây dựng tình thương, lèo lái con thuyền Thiên Hương vượt sóng. Bằng tất cả tấm lòng trong sáng, của một người Gia trưởng áo Lam. Tấm thân gầy không quản ngại gian lao, mang lại niềm tin cho bao thế hệ bằng nụ cười an lạc.
Bao năm dài gánh vác lo toan, dù mệt mỏi với tấm thân già bạo bệnh. Nhưng Bác vẫn miệt mài chung lo Phật sự, không nản lòng, thối chí, nghĩ suy…
Những ngày cuối cùng với nét mặt ưu tư, Bác còn nhắc nhở động viên anh em vững lòng tiến bước, hãy cùng nhau chung lưng đấu cật, xây dựng gia đình đúng nghĩa Thiên Hương.
Bác ơi! Chốn hồng trần phù vân hư ảo, vẫn biết rằng “có đến, có đi”. Giờ đây, trước sự kiện sanh tử biệt ly, âm dương đôi ngã không bao giờ gặp lại. Bác ra đi để lại niềm tiếc thương vô hạn. Cho gia đình, đồng đạo, cháu con.
Trước linh đài thành kính nguyện cầu. Hương linh Bác nhẹ nhàng theo gót Phật.
NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT TÁC ĐẠI CHỨNG MINH