Và cũng đã từ lâu lắm rồi ta thường ngồi một mình để suy ngẫm về cuộc đời, về ta, về em, về bạn bè… Và thường thì những lần suy ngẫm dẫn đến những cảm giác rất buồn. Buồn vì sự tồn tại, buồn vì sự mất mát, buồn vì sự cô đơn. Ta không cô đơn theo cách hiểu của thế gian thường tình như kiểu "vì yêu em, mà luôn sống trong sự không có mặt của em mà ta cô đơn; vì yêu mến bạn mà luôn sống trong sự không có mặt của bạn nên ta cô đơn…"
Ta cô đơn từ trong suy tư, chắc có lẽ ngàn đời vẫn chẳng có ai cùng ta có chung những suy tư. Suy tư về cuộc đời, suy tư về con người, suy tư về sự có mặt của ta trên cuộc đời nầy, suy tư về sự có mặt của em, của bạn bè trong cuộc sống của ta sẽ đem lại những giá trị gì, niềm vui gì hay nỗi buồn gì…
Có ai hiểu, mấy ai hiểu "TÌNH YÊU VÔ NGÃ"
Tình yêu, ta không từ chối tình yêu, bởi Ta rất biết tình yêu là pháp thế gian là niềm vui và hạnh phúc của thế gian. Cuộc đời không thế thiếu vắng tình yêu, thậm chí trong một giây, một phút. Bởi nếu thiếu tình yêu thì cuộc đời sẽ khô cằn lắm, loài người sẽ quay lưng và vô cảm với nhau cuộc đời sẽ rất buồn. Chắc chắn thế!
Tình yêu là chất liệu kết dính tuyệt vời nhất giữa ta và người, giữa bạn và tôi. Trong cõi nhân gian, ta không thể sống mà không yêu em, bạn không thể sống mà không yêu ta và trăm ngàn biểu hiện của tình yêu thương khác nữa của cha, của mẹ, của chị, của em… Tuy nhiên, thứ tình thương trong cõi nhân gian thường dẫn đến hệ lụy là dắt dìu nhau, níu kéo nhau vui một niềm vui có mặt mà rất buồn với nỗi buồn không có mặt của ta, của em, của bạn, của người…
Tại sao?
Tại vì có mấy ai, được mấy ai cùng ta suy tư về tình yêu trong sự vô ngã. Yêu em trong một tình yêu vô ngã, yêu người cũng trong một tình yêu vô ngã. Nghĩa là ta yêu em nhưng ta luôn hiểu một điều rằng cả ta và em điều không thực có, tình yêu cũng không thực có. Mà cả ta và em đều luôn là một sự hợp tan trong mối quan hệ duyên sinh có em thì có ta, có ta thì có em. không ta, không người. Và trong em có ta, trong ta có em ta mất thì em mất, em mất thì ta mất có nghĩa là một thứ tình yêu tuyệt đối ta đặt em trong tình yêu "TỰ DO" không ràng buột, không sở hữu của riêng ta, riêng em, riêng người. Em đến tùy duyên, em đi tùy duyên, Ta vẫn sẽ có em mãi mãi…
Ta đã chấp nhận cuộc sống nầy. Hay nói đúng hơn là Ta đã bị lụy vào kiếp làm người thì ta phải chấp nhận cuộc sống dấn thân, sống chung với "tình người" trong cõi nhân sinh. Buồn với nỗi buồn của cõi nhân sinh và vui với niềm vui chung của cõi nhân sinh. Ta cũng biết yêu người, yêu đời để sống. Nhưng trong ta một chút tình người cũng tồn tại trong niềm suy tư vô ngã, tình yêu thương ta dành cho em, cho người, cho bạn bè…cũng trong niềm suy tư vô ngã.
Bởi ta biết em cũng không thực có, bạn bè cũng không thực có mà tất cả đối với ta luôn tồn tại trong sự hợp tan theo luật có rồi không, sự mất mát đã quá lớn ở trong ta chăng? Hay tâm trạng của kể "cô thân vạn lý du" đã khiến cho ta nhìn đời, nhìn người trong cái nhìn của một "kẻ lữ hành cô đọc".
Ta luôn tự hỏi, có hay không một sự tồn tại tình yêu "anh và em" mà không hiện hữu một dấu ấn của triết lý vô ngã? Trả lời là có thì chung cuộc tất cả tình yêu đều buồn, vì tất cả tình yêu đều tồn tại một sự mất mát. Mà trả lời không thì cuộc đời đã biến thành cuộc vui lớn, vì tất cả tình yêu đều có mặt vĩnh cửu trong niềm vui vô ngã! Tự do tuyệt đối.
Tự hỏi rồi cũng tự trả lời. Nhưng những người đang yêu nhau chắc chắn sẽ chẳng bao giờ dám trả lời. Và ai nữa liệu có ai có hiểu, liệu ai có cảm được chút gì chăng? Để cuộc sống, để tình yêu luôn tồn tại một niềm vui vĩnh cửu. Còn mãi sau sự mất mát.
H.K