Anh thương yêu
Mùa đông năm nay Huế thật lạ lùng, không có lụt bão, không mưa dầm, không gió bấc và rét căm căm như năm ngoái hay những năm kia, mà nắng gió lung linh, mơn man tà áo, không khí dịu dàng như vuốt ve thân thể. Buổi sáng mặt trời lặng lẽ xuyên mây, như bước ra từ nẻo khuya của phương trời vạn cổ, lãng đãng giữa từng không. Buổi trưa bỗng thấy óng ánh chút vàng bên hiên vườn, không gắt gỏng mà thoa mơn trên lá giáng châu, loé một chút đỏ hồng ửng má. Còn chiều thì…nắng như nhớ nắng, tình nhớ mông lung, vàng phai mấy độ bên nương sắn, bên triền sông, vồng cải xanh hoa vàng rơi chút lạnh trên hương nồng của đất, tựa hơi thở của người thương bên gối…
Âm giai mùa thoạt tiên em chưa nghe rõ, vì đến Huế về đêm, chỉ nghe khí trời khuya gai chút lạnh, chút ấm chen nhau trong giấc ngủ … lạ lẫm với cảm giác đã hằn trong ký ức về mùa đông nơi đây, những đêm rét tê xương, co quắp da thịt, nay mơ hồ như được vỗ về dịu êm, cũng khác hẳn với những đêm hè gay gắt mồ hôi ướt đẩm nhoè giấc ngủ.
Buổi sáng thức giấc, chân vừa bước xuống giường bỗng như nghe được nhẹ nắm dìu đi từng bước rất yêu. Không gian chan hoà một thứ ánh sáng êm ái, cảm giác như đang trôi bồng bềnh trong dòng nước ấm, xoa sạch những đau nhức cơ thể. Có một thứ hạnh phúc thích thú đi trong nắng, mà không sợ đày thân nhể nhại, bết bát hay gồng mình chịu lạnh, chịu mưa. Thân mình cứ nhẹ hẩng, như muốn bay trong màu nắng ấy…
Hình như nắng cũng đang yêu, và đang hát nhẹ một bài hát tình yêu, nhỏ nhẻ mà đằm thắm, đôi khi có tiếng rúc rích đùa gió, rồi tiếng cười trong vỡ thủy tinh. Rất nhiều tình tự, đắm say, thiết tha và …cuồng nhiệt, nóng bỏng mà không rát da, mềm mại như môi hôn, lắm lúc nắng lưỡng lự trên cành cây, không đổ bóng như hờn dỗi dòng sông chảy mau, pha nhạt màu thời gian…
Câu chuyện mà nắng Huế đang kể sao em nghe như câu chuyện của anh và em, có một chút chi vĩnh viễn như chuyện anh yêu em từ thuở ấy, mấy mươi năm tình nhớ thiết tha, vẫn hoài một tình yêu chân tâm, rất nhiều say mê mà êm ả vô cùng. Tình anh có nhiều nước mắt đắng cay, pha lẫn nhiều nỗi tình em phụ, dỗi hờn, đớn đau, nhưng rồi tha thứ quên mau vì quá yêu, vì quá yêu nên không thể không yêu, đau khổ và hạnh phúc chen nhau, mà thú yêu thương lại chan hoà con tim như một thứ hạnh phúc mãi hoài nơi vô vọng. Lắm khi nắng cũng e dè như em yêu anh thuở ấy mà không dám nói, vẫn còn ngập ngừng khi gặp lại, không biết phải làm sao mà nói cho vừa, trong lúc nỗi nhớ nỗi yêu bồi hồi hạnh phúc, vừa thương vừa đau giữa màu thời gian đỗ bóng thu đông…tưởng như chưa vừa ngọt bùi đã thấy chua cay…
Nhưng rồi chuyện tình vẫn như nắng chảy trên vai, ấm áp dịu êm, mạch sống bỗng thành mùa xuân trong mùa đông kì diệu của Huế…
Câu chuyện nắng kể hình như là chuyện yêu và được yêu… chi lạ…yêu em suốt cả trăm năm…
Ô em đang quì lạy Phật mà nghĩ ngợi lung tung, Phật quở chết! Sáng nay em lên chùa tụng kinh cầu siêu cho người thân, đi trong nắng sớm dịu dàng, ngồi trong không gian yên tĩnh, trước sân mai vàng gặp nắng mỉm cười ngỡ là Tết đến, bỏ băng luôn mùa đông thiếu áo của Huế, nở bốn cánh trong, chiếu suốt không gian như màu lụa hoàng hoa, em nhớ đến anh và tự nhiên thấy thương…
Ôi Phật quở em rồi, lên chùa mà nói thương thương nhớ nhớ…
Nhưng mà em thưa Phật bằng trái tim đang đập của em, dạ thưa chúng con yêu nhau ở dưới trần thế, khi nắng thiên thai vừa rãi lụa trên dòng sông Hương đang chở những cơn mộng lành…
T.K.L
[1] Thái Kim Lan, Nắng Phú Xuân
2 R. M. Rilke, Herbst, Thái Kim Lan phỏng dịch