Nhìn quê hương thiên tai đang ập phủ Bão lụt gì mà bão lụt triền miên Nước trào dâng, bão xoáy tốc liền liền Dân mình ơi, biết làm sao chịu nổi Tiếng nước cuốn, nước trôi, kêu la ơi ới Tiếng nhà sập, mái tung, hớt hãi thất thanh Mắt Mẹ già bổng tuôn chảy thật nhanh Đứa con nhỏ nước xoáy chìm biến mất Trời ơi là trời Đất ơi là đất Sao không giết mẹ già mà lại giết con thơ Lụt năm ngoái đã cướp đi một đứa Tâm hồn muốn dại khờ Lụt năm nay, lại cướp thêm đứa nữa Tấm lòng xé nát tan, còn gì mà than thở Nước, nước ùn ùn như thác đổ Bão, bão co giật như điên cuồng Mẹ sống làm gì, con ơi là con Phải chi có thang, leo lên hỏi ông trời cho ra lẽ Ổng ngậm câm, gầm gừ, ngạo nghễ Chẳng nói chẳng rằng Đánh sấm đánh sét chớp lòe Mây đen sì, mây vần vũ phát ghê Mưa trút nước, trút ào ào phát sợ Trâu bò chìm nghỉm, nói chi đến nghé Gà vịt nổi trôi, nói chi gia cầm Làm đất trời mà đày đọa quá thâm Miền Trung ơi, phải từng cơn gánh chịu Lúa ngô ngâm mộng chết thúi Hoa màu rủ mục chết bông Mì, lang trôi nổi phập phồng Áo, quần cuốn phăng đây đó Rồi bàn, rồi ghế Nào chảo, nào xoong Vụn vỡ mái tôn Dập vùi mái lá Tất cả tơi tả Tất cả lở bồi Mền rách đắp trời Trăng sao đắp chiếu Đã biết cảnh màn trời chiếu đất thưở sinh ra Cho đến nay, cũng không cửa không nhà Sống ủm thủm như cái chuồng mỗi lần vá lại Biển dâu mấy bãi Nát cõi tang thương Đời tôi mấy nẻo Nát cảnh đoạn trường Miền Trung ơi Miền Trung Ôi, thùy dương cát trắng Đất thì đất đá, khô cằn mùa nắng Bùn thì quến bùn, nhầy nhụa mùa mưa Miền Trung ơi, khổ quá biết chưa Đổ tâm lực, nhũn tàn gai góc Ai nhớ Miền Trung, đèo cao núi dốc Ai thương Miền Trung, vũng chéo lưng đồi Đó là vùng đất quê tôi Từng năm lũ lụt tơi bời tang thương Của miền cát trắng thùy dương Miếng cơm manh áo đoạn trường đắp xây Hèn chi, « Hoành Sơn nhất đái » Hèn chi, « Vạn đại dung thân » Trần thân, cho biết thân trần Bồ hòn cho biết, lựa lần mô tê Lại còn răn, rứa nữa hè Hò khoan đứt nhịp, sao nghe nức lòng Hèn chi, thế núi đỡ sông Hải Vân chất ngất, Cù Mông nghiêng đồi Khi cao, cao vút lưng trời Khi sâu, sâu thẳm mịt mờ bụi bay Miền Trung sỏi đá khô cày Gừng cay muối mặn mới hay nỗi niềm Dù cho bão lụt triền miên Dù sao đi nữa cũng miền quê tôi Khổ đau, mới quý nụ cười Đọa đày, mới biết thương người Miền Trung. Tháng 11 – 2009 Mặc Giang [email protected]