Muốn kể em nghe về một nhánh vô thường, mà bận bịu bấy chầy chưa kịp kể. Nay nghe chừng cành hữu hạn phần phật gió đông phong, nhớ buổi xưa xa tráng sĩ bỏ gươm cầm bút tạc thư tình, ta nhấp ngụm trà lòng, tấu vài lời dâng em cho ngày dài ngắn lại.
Cõi người ngắn tựa một tiếng thở dài, ngó trước dòm sau đã thấy mờ phai xác thân hình thể. Một tiếng lòng đêm đủ chùng chiềng cả mười ngàn thế giới lung lay. Chẳng ai kịp sống nhiều để sửa lòng mà yêu cho trọn vẹn. Hạnh phúc ở đời chỉ là những mảnh vụn sát na tình, kẻ nào biết cười và rộng lòng đón nhận, kẻ đó tích cóp được yêu thương. Người mô bận quá lợi danh, hơ hoảng chạy dọc thân phận, chẳng biết dừng mà yêu thì chuỗi hạt yêu thương gieo vào lòng càng ít.
Được mất bại thành chỉ là một trò chơi trẻ con của đám phàm phu tục tử, nhìn vào đó chỉ khiến cho lòng thêm bề bộn, chẳng thoát được cái gông xiềng của tiền tài danh vọng. Nhiệt huyết là cái đáng trân trọng, nhưng chẳng biết dùng nhiệt huyết cho điều cao đẹp, chỉ tự biến mình thành loài thiêu thân, hễ thấy ánh sáng là đâm đầu vào tự tử. Thế tục ngày càng thêm tục. Cao xanh mỗi lúc một xa.
Cái vô hạn nằm trong lòng bàn tay, mà cái hữu hạn cũng nằm ngay ở đó. Mỗi một ngày trôi ta đều gửi trả lại đời những gì bợ tạm. Tri thức, áo cơm, tình đời vạn dặm, tất thảy đều của nhân gian, khi về với phật tiên có mang được chi mô, quyến luyến chi thêm nặng gót. Chỉ giữ lại chút tình em sưởi lòng khi qua cầu âm phủ, mà nhếch cười với quỷ khát yêu thương. Nếu như còn một kiếp vị lai kia, ta vẫn muốn được làm người, vẫn muốn ở cõi giữa của thiên đường và địa ngục, vì chỉ nơi đây mới có đủ vui sầu, vì chỉ nơi đây mới đủ khổ đau và hạnh phúc, vì chỉ nơi đây ta mới được tận chứng đủ xúc cảm của người. Nếu có đường tu, thì cũng phát nguyện khi tất thảy nhân gian đều thành phật hết, thì ta mới xin theo, hễ còn một bóng người ở thế gian, ta vẫn xin ở lại để đau buồn sướng khổ với họ. Nếu kiếp ấy, kẻ ấy là em, thì vui em nhỉ?!
Đời sống con người chẳng khác chi ngọn cỏ, bông hoa, một cơn gió thôi đủ làm nó biến đi không dấu vết. Còn biết thương nhau thì hãy thương khi còn thấy mặt, đừng đợi ngày mai dâu bể khác nay rồi. Thương em ta trổ hoa cười | Anh em phật thánh trên trời cũng yêu…
C.G.P
Cám tác khi đọc”Thương em ta trổ hoa cười”
…. Còn biết thương nhau thì hãy thương khi còn thấy mặt ,đừng đợi ngày mai dâu bể khác nay rồi….(CGP)
Gió đông phong đã về! Tay tráng sĩ buông kiếm hề …ngọn bút Tạc thơ tình ẩn dấu nỗi phong ba Anh cũng buông …nỗi lo toan trăn trở! Dệt thơ tình và nỗi nhớ dâng em!… Ngày sẽ bớt dài và đêm không còn là nỗi sợ Để chúng mình lại thương nhớ nhau hơn…
Em có thấy cuộc đời dâu bể Tiếng thở dài chớp mắt đã qua đi… Một đời người chỉ tựa bóng câu qua Chưa kịp nhớ đã trở thành dĩ vãng…
Chốn nhân thế đua chen nhiều quá đổi Để lòng yêu không có chỗ chen chân! Đành ngậm ngùi cho hạnh phúc vỡ tan Từng mảnh vụn làm sao mà chắp lại ?!…
Bầu nhiệt huyết đất trời đem ban tặng Có mấy ai đem đúng chỗ để trao! Cả cuộc đời mù mịt tính thấp cao Đem thân xác vùi chôn trong bóng tối…
“Cái vô hạn nằm trong lòng bàn tay … mà cái hữu hạn cũng nằm ngay trong đó ..”* Mang được gì khi buông bỏ thế gian Nhắm mắt xuôi tay nút áo cũng không mang Sao trăn trở một điều không giữ được?!….
Cái riêng chung anh tự mình sáng tỏ Chẳng đắn đo cân nhắc tính thiệt hơn! “Chỉ giữ lại chút tình em… sưởi lòng khi qua cầu âm phủ, ….mà nhếch miệng cười với quỷ khát yêu thương…”*
Nếu cuộc đời mà có kiếp vị lai Anh xin nhận trở về nơi cõi tạm! Dù thiên đường có cả ngàn hoa lạ Vẫn xin về dành chỗ với em thôi… Vẫn muốn khổ đau …để trải nghiệm kiếp người! Nơi tiên giới xin dành cho kẻ khác….!
Thế em nhé ….ta đã chọn cho mình rồi đó Ở bên nhau và hết dạ yêu nhau Để kiếp này hay nếu có kiếp sau! Ta vẫn thế vẫn là yêu nhau mãi …..
Nhé em…. Nga Vu |