Thưa mẹ,
Đã lâu lắm rồi con mới có dịp lang thang ngắm trăng sao. Trăng đêm nay tuy chưa tròn nhưng mà trong xanh quá, bầu trời thì đầy sao, chắc là mai nắng to lắm đây. Nhìn thấy trăng sắp tròn lại hướng về phía đông nên con mới nhớ ra sắp đến ngày Vu Lan rồi.
Từ ngày qua đây con chẳng còn nhớ đến ngày âm lịch. Vì không có lịch âm nên con chẳng để ý, nhưng con cũng có phần vô tâm quá phải không thưa mẹ?
Chợt nhớ sắp đến ngày Vu Lan nên hôm nay vừa về đến nhà, con liền bật máy tính lên nghe những bài nhạc đạo mà con đã được nghe từ thời còn đi sinh hoạt trong tổ chức Gia đình Phật tử: "Hôm nay rằm tháng bảy theo mẹ em lễ chùa, trong lòng rộn xôn xao, bao nhiều lời khấn nguyện, kinh cầu nguyện lên cao. Lời kinh như khẽ nhắc Vu Lan mùa hiếu hạnh, em nỡ đành quên sao…"
Đoạn ca khúc ấy làm con nhớ quê, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ chùa, và mong được đắm mình trong không khí lễ hội Vu Lan, hình ảnh của đêm cúng dường ánh sáng, hình ảnh mỗi đoàn sinh với ngọn nến cháy sáng trong tay thành tâm cầu nguyện cho tổ tiên ông bà cha mẹ, cho những người thương yêu lại về trong con. Những gương mặt rạng ngời hạnh phúc vì còn có diễm phúc cài lên ngực đóa hồng đỏ thắm như vẫn còn đâu đây, gần, gần lắm! Trong niềm vui sướng được cài lên mình đóa hồng đỏ thắm con thật sự cảm thông và thấm thía với “Tâm sự người cài hoa trắng” qua ánh mắt buồn của họ: “Mẹ hiền ơi! Mùa Vu Lan đã về rồi, người ta đang say cùng đời, hoa hồng đỏ thắm trên môi. Còn mình con, lang thang nhặt cành hoa trắng, nghe cay đắng tìm về trong hồn, đời mất vui khi mẹ chẳng còn.”
Nhớ hồi bé cứ đến mùa Vu Lan, mấy chị em con lại kéo nhau đi chùa. Đi chùa để được cài một đoá hồng đỏ thắm, để biết được rằng mình vẫn còn diễm phúc có đấng sinh thành ở trên đời và niềm xúc cảm dâng lên mỗi khi được nghe bài hát Bông hồng cài áo: “Một bông hồng cho anh, một bông hồng cho em, một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ, đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn… Rồi một chiều nào đó, con về, nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu, rồi nói với mẹ rằng: Mẹ ơi, mẹ có biết hay không? Biết gì? Biết là con thương mẹ hay không?”.
Con còn nhớ đã từng trân trọng nâng niu như thế nào những đóa hồng đỏ thắm được xếp thật khéo léo từ những mãnh vải nhỏ, con đã cất chúng thật kỹ vào chiếc hộp nho nhỏ của mình, mỗi lần nhìn vào đó con lại tự nhủ “Ta trân quý những đóa hồng bằng vải ni cũng là ta đang trân quý những tháng ngày hạnh phúc bên ba bên mẹ bên chị bên em…”
Mẹ ơi! Mùa Vu Lan sắp về rồi, con mong sao lúc này được ở bên cạnh mẹ, được nũng nịu cùng mẹ. Mẹ biết không đã từ lâu con mất đi cái cảm giác ấm cúng cùng ba mẹ và mấy em bên mâm cơm chiều. Cuộc sống ở đây đã ít nhiều làm con thay đổi, biết bao phiền muộn cứ vây lấy con, biết bao lo âu trong cuộc sống đời thường đã làm con mệt mỏi. Lắm lúc chỉ muốn buông xuôi tất cả, mặc cho số phận… Nhưng con lại nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến các em, đến bạn bè, nhũng người vẫn luôn mong cho con được hạnh phúc và bình yên, con lại gồng mình đứng dậy và tự nhủ rằng phải vượt qua tất cả để có thể là con của ba mẹ ngày nào vẫn hồn nhiên vui tươi và yêu đời.
Con nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ mấy đứa em và nhớ cả Sài Gòn nữa…
Hẹn ngày gặp lại những gì thân thương nhất…
Thương nhớ đến quay quắt lòng…
N.L.-T.D.A
Trường Đại học Aix-Marseille 2, Pháp