Yên Chi em!
Chị viết thư thăm em trong hoàn cảnh chị đang khóc sướt mướt không thể nào ngăn được dòng lệ trên mi. Em có biết tại sao chị khóc không? Chị khóc là sáng hôm qua chị ngủ quên không đi công phu, mở đôi mắt ra thì bình minh đã luồng qua khe cửa, những hạt bụi trần cứ lập lòa trước mắt, chị cảm thấy sự trông vắng cô đơn khó tả. Nhìn về phía chân trời xa xăm, dãy núi đồi Thiên Thai, những hàng cây cổ thụ già nua, mái chùa tổ thân yêu ngày xưa chị oa oa khóc tiếng khóc đầu tiên . Thế mà chị đâu có thưởng thức được cái tình thiêng liêng mầu nhiệm cao quí vô vàn của một bậc thầy khả kính đáng yêu ấy, đúng là “gần Phật kiêu Phật bằng anh”. Chị Nhớ một khuya nọ, sư phụ chị ngồi đánh chuông, tiếng chuông ngân vang thấu địa đến địa ngục A-tỳ. Mỗi tiếng chuông là mỗi mãng lòng của sư phụ. Tuy dụng tâm gởi cả tâm tư của mình vào tiếng chuông nhưng người vẫn không yên ổn vì nhìn sang hàng đệ tử tọa thiền mà ai nấy đều vượt sóng lên mây: “ Nam mô Phổ quang Phật, Nam mô Minh Phật v.v.. thế là người phải vừa dụng chuông vừa đánh tằn hắn để thức tỉnh hàng đệ tử tỉnh giấc. Thế mà chị hờn dỗi vô cớ bực mình đứng dậy, không tọa thiền nữa, vừa đi vừa càm ràm. “ Bực mình quá đi thôi! làm gì mà không cho họ tu, không ngồi thiền và không đi công phu nữa”. Thế là chị đi vội về phòng mình mà dòng máu sân hận chạy rần rần trong cơ thể, phải chi lúc đó nếu có đối tượng nào hỏi tại sao chị không công phu thì chắc chị cũng xổ cho họ một tràng. Máu sân hận trách móc nó cứ luồng qua từng thớ thịt kẻ xương. Chị mới mở cuốn băng Lăng Nghiêm ra để đối trị, nhưng phương pháp đó vô hiệu hóa, tuy tai nghe mà tâm cứ vọng tưởng vòn vọt. Lúc nào nó cũng dấy khởi trách sư phụ sao mà quá tàn nhẫn thế này thế nọ, thậm chí còn buông ra những lời vô lễ…
Khi tiếng chuông gia trì của người chủ lễ báo hiệu chấm dứt lòng chị mới nhè nhẹ một chút. Và chị bắt đầu nằm ngủ một giấc dài đến giờ điểm tâm mà không hay không biết. Đang ngon giấc như vậy, bỗng giật mình có tiếng kêu thánh thót. “ cô ơi! cô! sư phụ dạy em lên coi cô đau gì mà sáng nay xuống sớm, bình thường cô ít xuống mà nay xuống sớm chắc là đau gì rồi? Chị nghe sư muội nói như vậy đáng ra ít nhiều mình cũng cảm nhận được tình thiêng liêng mà sư phụ đã ưu ái quan tâm đến mình từng bữa ăn giấc ngủ , từng buổi công phu cho đến những lúc ra đường đúng giờ mà chưa trở về, sư phụ ngồi phập phồng lo sợ, sợ cho đứa đệ tử của mình bị tai nạn xảy ra, sợ những lúc trái gió trở trời.
Những đêm khuya thanh vắng mọi người yên giấc ngủ, chỉ còn lại tiếng côn trùng thổn thức, thì sư phụ chị đã lê từng bước qua hành lang cửa sổ để coi chừng cho đàn con ngủ yên giấc. Rồi những lần rang gạo buổi khuya sợ kéo dài thời gian một giờ sáng người đã dậy chong đèn thổi lửa, rang từng hạt để kiếm lãi xây dựng lên ngôi phạm vũ, mỗi lát đẩy là mỗi câu niệm Phật gắn liền với sự nhẹ nhàng yêu thương để cho hàng đệ tử ngủ yên giấc. Thế mà có những lúc trái ý nghịch lòng chị lại trách móc và hờn dỗi thầy.
Giờ đây, xa nửa vòng trái đất, sống trên một đất nước văn minh tự do ai muốn làm gì thì làm, sống ngoài vòng giới luật chị mới thấy hối hận tiếc nuối những ngày qua. Nhưng than ôi! Giờ đã muộn rồi em ạ! “ Ra đi không thẹn bằng khi trở về”. Giờ đây chị thèm lắm, thèm những tiếng nhắc nhở sách tấn ngày xưa ấy, nhưng em ơi đã muộn rồi, giờ đây đâu còn cơ hội để gần bên Thầy nghe những tiếng gọi “ mở mắt ra hết đi!”
Thôi đêm đã khuya ngoài kia vầng trăng vằn vặc đang chuẩn bị nấp vào bóng tối để nhường chỗ cho chú mặt trời chuẩn bị le lói dương lên. Chị chẳng biết nói gì hơn ngoài dòng chữ thân thương này gởi đến em mong em cố gắng tu tập đừng hờn dỗi vô cớ giống chị mà thiêu rụi cả một cuộc đời tu sĩ. Bởi vì “ chí phàm phu tự lực khó thành, cầu đại giác từ bi gia hộ” vì thế hiện giờ em đang ở bên sư phụ và đại chúng em phải trân quí những gì mình có, đừng vọng tưởng đi đâu đi đó, vì nơi đâu cũng trời xanh mây trắng, nơi đâu cũng có những thằng khùng thằng điên.
H.K