Tuổi thơ tôi là một cậu bé con cứ quấn quýt theo chị. Chị đi sinh hoạt Gia đình Phật tử, chị tham gia đạo tràng Bát quan trai giới… hầu như lúc nào cũng có tôi bên cạnh, hồn nhiên như chính cái bóng của chị. Và tối về, những lúc chị ngồi lặng yên trên cái gối nhỏ mềm mại thì cậu em bé bỏng lại nằm im ngắm chị, cơ hồ như thể cậu ho một tiếng thì cậu chị sẽ tan biến mất…
Tôi lớn lên… chị vẫn ngồi thiền, miệt mài và đều đặn. Căn phòng của chị không còn là nơi tôi có thể thường xuyên lui tới nữa. Cuộc sống với bao nhiêu bạn bè cứ cuốn tôi đi, để mình chị lặng lẽ với những hơi thở rất sâu cùng với cái gối mềm nho nhỏ.
Và rồi chị có người yêu. Nhưng chị không quên ngồi thiền. Và tôi không còn hồn nhiên nữa; tôi bắt đầu thắc mắc tại sao khi yêu người ta vẫn có thể ngồi thiền? Chị bảo: Thiền chính là tình yêu!
… Và rồi tôi cũng yêu. Nhưng tôi không thấy tình yêu là thiền. Người yêu tôi luôn làm cho tôi đau khổ. Giữa hai chúng tôi không có sự truyền thông, tôi không thấu cảm với em và em cũng chẳng thấu cảm cùng tôi. Chúng tôi chia tay nhau. Trong cơn đau đớn cùng tột, tôi muốn trở lại là một đứa bé thơ. Tôi ngồi xuống, lặng lẽ hít từng hơi thở thật sâu và dài. Tự dưng tôi muốn bên tôi có chị quá thể – chị và cái gối tròn nho nhỏ…
Đổ Thiền Đăng