Quán Chợ Chiều
Rồi cũng qua đi như một đời rỗng lặng
Như con thằn lằn thành trụ hoại không
Cũng chắc lưỡi một mình nơi xó vắng
Những Jeam Deans, Từ Hải khác gì chăng
Thời để Thành gọi tìm nhau dáo dác
Đã Trụ rồi là hoàng hậu quân vương
Triền dốc Hoại lênh đênh hồn quá vãng
Diệt hay Không vần vũ bụi vô thường
Thuở yêu và làm thơ ở hai đầu sống chết
Được bên nầy