Không phải là cái mùi vị của lúa chín hay là mùi rơm mới. Cũng không phải là vị mặn của vùng biển đầu hạ theo làn gió. Mà rất lạ, ở đây, một màu xanh của núi rừng. Nó mang hơi của núi, những màn sương giăng giăng quyện vào cùng lá gió trôi bồng bềnh, heo hút đến tận cùng. Phố núi, một nơi không lộng lẫy như chốn thị thành đô hội; không màu sắc sặc sỡ; không kiểu những con người chen lấn… Nó không hơn, không bằng nhưng cũng không kém chốn thị thành. Đ
Lễ đài Phật đản tại chùa Phật Ân, miền núi Nam Đông |
ơn giản phố núi chỉ là phố núi như hẳn nhiên nó là nó vậy.
Khuất xa với chốn trung tâm, nằm khép mình một vùng phía Tây Nam của Huế. Từ đâu, con người lên đây sống nhờ mảnh đất rừng, uống nhờ ngụm nước suối. Nhưng cũng không vì thế mà con người chịu thiệt thòi. Như cây con vươn lên đón ánh nắng, như rễ bắm chặt vào lòng đất sâu. Con người đã làm và làm. Không phụ lòng người, giờ đây, một vùng đất cùng bao thế hệ tồn tại và phát triển. Những gì thiên nhiên ban tặng không thiên vị một ai, những con người chịu khó đã là nên một phố núi cũng hoành tráng như ai. Nhiều lần qua đây ta mới thấy một màu xanh của rừng quyện vào trong trí nhớ. Những cánh lan rừng vươn mình đón gió hay những chuỗi dài các giống cây leo khi mùa về ngập một màu vàng vắt trên đỉnh. Thiên nhiên, bạt ngàn một màu xanh. Ai đã hòa màu xanh của núi rừng thành màu xanh- đỏ- vàng -cam- trắng? Phố núi, thật sự là phố núi. Một sự ngạc nhiên đến bất ngờ.
Những ngày đầu hạ, khi mà các vùng quê đồng bằng thoang thoảng mùi thơm của sen nở. Hòa trong ấy là mùi của lúa chín vàng hay là mùi của rơm mới đầu nắng. Hay chốn thành thị màu đủ sắc ngập trên các con phố. Ở đâu đấy trong chốn không gian trải dài là trầm hương ngát đón Phật Đản sanh. Chốn trung tâm, ngày Đản sanh, thật sự là ngày lễ hội. Và cũng vì thế mà ai cũng nghĩ chỉ có thành phố mới có.
Phố núi, những ngày đầu hạ, điều bất ngờ, sự ngạc nhiên đến tưởng chừng không thể tả. Từ trên cao nhìn xuống con đường cong
con đường miền núi Nam Đông cũng rợp cờ hoa cúng dường Phật đản |
theo hình núi. Và đi. Một không gian tràn ngập cờ hoa sắc màu Phật giáo đón mừng đức Phật đản sinh. Một khoảng không được phối màu rất kỹ thuật của tay họa sĩ nào đó chuyên nghiệp. Chạy dài theo con đường của phố núi dần dần hiện ra càng rõ các gam màu. Vậy là đã rõ, một gam màu chuẩn cho ngày lễ hội. Sắc cờ năm màu cùng với những lồng đèn các kiểu. Lại hiện ra trước mắt cái băng rôn. Ai sẽ nghĩ về cái trước mắt lúc này. Có thật sự là một vùng núi xa xôi hay giờ đây nó như con nhộng đang hóa thành bướm. Có thật sự là nó? Phố núi hay sao?
Một vùng đất núi giờ đây đã khác lắm, khắc rất nhiều. Và những ngày đầu hạ khi mọi tâm tư đang mong mỏi điều gì đó có chung một cung bậc. Cùng bắt tay hòa màu xanh của núi rừng thành màu của con người. Cái màu biểu trưng mà người con Phật dành trọn cho nhân loại. Đản sanh, có lẽ không còn là của riêng ở chốn thành thị trung tâm. Đản sanh không chỉ có con người thành thị chào đón mà ở đây hay bất cứ nơi nào, con người hay ai đi nữa. Nếu nước mắt mặn, máu một màu như nhau thì Phật đản là của họ.
Về bên phố núi ta càng rõ hơn tâm nguyện và lòng thành của những con người nơi đây. Ta lại có thể tận mắt nhìn màu sắc cờ đèn cùng màu của núi rừng. Hít thêm cái mùi trong mát của đất núi, thả mình trong cái tĩnh lặng sẵn có của đất trời.
C.Đ