Trang chủ Nghiên cứu – Trao đổi Pháp môn nào là tối thượng

Pháp môn nào là tối thượng

144
0

Tôi có duyên đến với Phật pháp vào ngày mất của bà mợ tôi, bà là 1 người Phật tử lâu năm, thuần thành, cuộc sống của bà an nhàn với việc nội trợ, buổi chiều đi chùa tụng kinh, những ngày rảnh rỗi thì bà đi làm công quả ở các chùa, ròng rã mấy mươi năm, đến khi bà nằm xuống rất đông quý Thầy, Cô và Phật tử và đạo hữu đến tụng kinh và cầu siêu cho bà. Hình ảnh các vị tăng sĩ và những đoàn Phật tử áo lam, nối tiếp nhau tụng những thời kinh nghe du dương huyền bí, khiến tôi bất chợt có hứng thú với đạo Phật.

Trước khi bước đến Phật pháp, tôi cũng biết về Phật và Quan Âm Bồ tát qua phim tây Du Ký, và những hình ảnh trên bàn thờ mà cha mẹ tôi thờ, nhưng thực ra việc thờ cúng này đối với gia đình tôi như 1 hình thức bắt buộc để cảm thấy yên bình, trừ ma trừ quỷ và để cầu xin như thờ 1 vị thần thánh có quyền năng chứ không phải là tôn thờ 1 vị giáo chủ với học thuyết cao thâm như hiện giờ tôi đã biết.

Khi bắt đầu tìm hiểu về Phật Pháp, tôi tìm tòi, ban đầu tôi có cơ duyên với Thiền Tông của Sư ông Thanh Từ, những bài giảng, những phương pháp tu tập đói với 1 người trẻ, tôi cảm thấy nó đơn giản và thấm vào đầu nhanh ghê gớm, tôi bắt đầu tập ngồi thiền, và nghiên cứu các sách luật, luận về thiền, và các tài liệu nghiên cứu về đạo Phật.

Lúc đó, đối với tôi Thiền Tông là tối thượng thừa, tôi huênh hoang tự đắc với những sở học ít ỏi như ” ếch ngồi đáy giếng” của mình, tôi phủ định những vấn đề tâm linh, khinh rẻ thần thánh, khinh rẻ các pháp môn khác như tịnh độ hay mật tông, tôi nói đó là pháp môn của kẻ hạ căn hạ trí, pháp môn mê tín, pháp môn mang hơi hớm của bà la môn ngoại đạo.

Mỗi khi đi chùa đến lúc niệm phật để cầu siêu hoặc tụng kinh A Di Đà thì tôi bỏ ra ngoài ngồi chơi với tâm ngã mạn.

Thấm thoát, tôi sống cùng với sự chấp kiến đó đến 2 năm, và đến 1 ngày tôi đọc được 1 cuốn sách cũng của sư ông Thanh Từ, ” Chỗ gặp gỡ và không gặp gỡ của Thiền và Tịnh độ” tôi đã thực sự thức tỉnh, tôi đã nhận ra mình đã bị ma chướng bởi chính mình, mình cố chấp cho rằng chỉ mình là đúng, và tôi bắt đầu tìm hiểu về các pháp môn khác như Tịnh độ và mật tông, và rồi tôi nhận thấy, Thiền, Tịnh hay Mật đều là con đường để chúng ta tiến tới giải thoát, y như trong kinh Pháp hoa có đoạn nói, vị trưởng giả muốn con ra khỏi nhà lửa nên dùng mọi của cải châu báu để dụ dỗ con thoát ra, đứa thì thích xe ngựa ông cho xe ngựa, đứa thích xe trâu ông cho xe trâu, tất cả chỉ là phương tiện để đạt tới cứu cánh là Giải thoát.

Cũng như câu ” mọi con đường đếu về La Mã” Thiền là 1 loại Thiền Quán, Tịnh hay Mật là 1 loại Thiền Chỉ, chỉ cần áp dụng đúng vào quán sát tâm, theo dõi tâm thức của Thiền tâm, hoặc Tín Nguyện Hạnh hướng về Tây Phương của Tịnh Độ mà nhất tâm, mà định để thoát khỏi tham sân si, phiền não và trên căn bản của giới Luật do Phật chế định là thành tựu.

Vì vậy, đối với bản thân tôi giờ đây, đối với tôi, tất cả các pháp môn trong Phật Giáo mà bản thân cảm thấy đúng theo chánh pháp, đúng theo Luật của Phật tôi đều tin tưởng và xem trọng, không còn sự phân biệt, đến chùa tu thiền thì mình ngồi thiền, đến chùa tu Tịnh thì mình niệm Phật, đến chùa Mật tông thì mình trì chú, miễn sao cho tâm san nhiên, không vướng vào phiền não là được.

Đây chỉ là sở học nhỏ bé, nếu có gì sai xót xin các bạn chỉ dạy thêm để mọi người cùng tiến tu.

D

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here