Lâu lắm rồi không còn đặt dấu chân mình lên một miền đất nào nữa. Thời gian, cuộc sống, công việc đã không còn cho mình những cơ hội để đi như cách đây vài năm nữa. Nỗi nhớ về những miền đất lạ, về những nơi chốn thân quen mà mình luôn hẹn ngày trở lại vẫn nằm yên lặng đâu đó trong nỗi nhớ con tim.
Có lẽ, đã đến lúc cần phải tự thưởng cho mình một hành trình, dẫu là ngắn và gian nan. Hành trình này có lẽ sẽ khác với những hành trình trước. Nó phải khác, bởi tất cả những gì mình có trong tay lúc này chỉ còn là nhiệt huyết, là cảm xúc vẫn trượt dài trong từng khoảnh khắc mỗi khi nghĩ đến một miền đất xa lạ nào đó và thứ mình không có lúc này, đó là những đồng tiền lương hàng tháng ít ỏi mà trong những tháng năm còn đi học việc mình tùng chắt chiu. Bây giờ, mình chỉ là một cô sinh viên nghèo, chăm chỉ cày cuốc chỉ để đủ trả tiền ăn và tiền thuê nhà. Những chuyến đi bỗng trở nên xa xỉ…Nhưng không vì thế mà mình không có quyền được ước, được mơ…
Chỉ là trong những hành trình tới, mình sẽ phải đắn đo suy nghĩ giữa việc vào một quán ăn nào đó thưởng thức bữa tối bên ly rượu vang như ngày xưa hay để dành số tiền đó để mua vé tàu đi lại và dùng nó để mua vài bữa ăn nhẹ cho cả ngày hôm sau.
Chỉ là trong hành trình tới, mình sẽ không tự tiện ghé vào quán cafe nào đó để ngắm trời ngắm đất như mọi khi nữa mà thay vào đó là ra bờ sông ngồi, lấy chai nước lọc trong balo ra để uống. Dù sao thì mình cũng đang ngồi dưới một bầu trời, chỉ khác ở chỗ ngồi ở quán cafe thì mình phải trả tiền và ngồi bên bờ sông thì không…
Chỉ là trong hành trình tới, mình sẽ thẳng thắn chia sẻ với những người bạn của mình rằng mình không có đủ tiền để vào chỗ này, chỗ kia nếu họ rủ rê mà lương tâm không phải xấu hổ hoặc dứt day. Không có thì nói là không có, mình không thuộc tuýp người thích sỹ diện.
Nhưng trong những hành trình tới, mình vẫn sẽ tiếp tục khám phá vẻ đẹp của cuộc sống theo cách riêng của mình. Vẫn sẽ cho những người ăn xin vài ba đồng bạc lẻ nếu mình cảm thấy rằng không thể đành lòng bước qua. Vẫn sẽ cảm nhận những miền đất mới bằng một trái tim rạo rực yêu thương. Vẫn sẽ sống và yêu như bao lâu nay mình vẫn thế…
28 tuổi, mình vẫn chỉ là một cô gái già một chút so với tuổi xuân, nhưng vẫn còn quá trẻ so với cuộc đời này. Mình cần phải đi, mình muốn đi vì mình biết, những bài học mình học được trên những hành trình ấy sẽ không có một thư viện hay một giáo sư nào đó có thể dạy cho mình.
Mình phải đi vì mình biết, những bài học đời thường về cuộc sống, mình thậm chí có thể học được ở một người hát rong trên phố hay thậm chí là những người xa lạ đâu đó ngoài kia.
Mình phải đi vì mình biết đời sống này có hạn, có những việc nếu không làm ngày hôm nay thì sẽ không bao giờ mình có thể làm được nữa. Tuổi trẻ ban tặng cho mình nhiều thứ và mình cần phải tận dụng nó lúc này thay vì đợi đến khi về già ngồi trên một đống tiền và tệ hại hơn nữa là với chiếc xe lăn.
Mình phải đi vì mình biết thế giới ngoài kia đẹp lắm. Đẹp vô cùng và vẫn từng ngày đợi đôi bàn chân mình in dấu. Dẫu cuộc sống có cực cùng, dẫu ngày mai số tiền đang cầm trên tay không còn và không đủ cho một chuyến đi nữa, thì mình cũng vẫn biết, mình sẽ làm gì với đôi bàn tay và trí óc của mình.
H.Y.A