Mẹ bạn ra đi thật đột ngột, chắc là bạn phải nếm trải một vết thương mãi mãi không bao giờ “kéo da non”. Mình nghe tin dữ mà lặng đi vì bất ngờ và vì thương bạn. Đối với đời người, chắc chẳng có mất mát nào lớn hơn là mất mẹ. Vì vậy, số phần còn mẹ của mình có lẽ may mắn hơn bạn thật nhiều! Từ lâu lắm rồi mình đã muốn viết điều gì đó gởi đến chia sẽ cùng bạn: về người mẹ, về những đứa con, nhưng rồi mình lại thôi, bởi đề tài này mãi mãi là sự trùng lắp đến nhạt nhẽo vì người mẹ nào trên đời mà chẳng thương con và đứa con nào mà chẳng cần mẹ? Mình rất sợ sự sáo rỗng không cần thiết.
Bạn à, đang là mùa Vu Lan, mình đi chùa nghe những bài kệ về đức hy sinh của bậc sinh thành và đạo nghĩa làm con mà xúc động nghĩ tới bạn không thôi! Chắc lòng bạn đau như xát muối khi dịp Vu Lan này màu hoa hồng cài áo đỏ tươi mãi mãi trở nên trắng toát một cách tàn nhẫn. Bông hoa trắng lạnh lùng sẽ là nỗi ám ảnh không dứt đối với những đứa con như bạn, vì trong hành trình dài phía trước của cuộc đời bạn sẽ chẳng còn người mẹ thân yêu nâng đỡ cho những vấp ngã, sẽ chẳng còn mẹ để che chở trước những giông tố phong ba. Mất mẹ, chắc là bạn sẽ trở nên nhạy cảm với cuộc sống hơn nhiều! Nhìn một đứa trẻ được mẹ chở đến trường liệu bạn có đau xót nhớ tới ngày xưa của mình không? Nhìn một đàn gà con líu ríu theo sau gà mái mẹ không biết có làm bạn nao lòng vì ganh tỵ?
Mình muốn ôm bạn thật chặt, mình muốn nhờ mẹ mình đến để vỗ về bạn nữa! Nhưng nỗi đau thì quá lớn mà sự sẽ chia lại hữu hạn. Mình đã hỏi bạn một câu hỏi ngớ ngẩn sau khi biết tin mẹ bạn mất, rằng bạn có cần mình giúp đỡ gì không? Dứt câu nói đó, mình nghe đắng nghét trong cổ họng và tự hỏi liệu mình sẽ giúp được gì đây? Bao nhiêu tiền bạc hay sự quan tâm có thể đổi được thậm chí chỉ một phần trăm người mẹ của bạn vào lúc này? Dĩ nhiên là bạn đã ưu phiền mà trả lời “Không cần gì đâu!”… Mình nhận ra rằng tốt nhất là cứ để những vết thương hở miệng quá lớn như thế này cho thời gian dần dần chữa trị, bông băng thuốc đỏ không có tác dụng gì nếu chẳng làm cho nó sưng tấy và tổn thương thêm…
Trong khi bạn và nhiều người con trên thế gian này phải chịu nỗi đau mất mẹ, vẫn có những đứa con khác ngỗ ngược và bất hiếu với mẹ cha. Khi bạn đang khóc vì mẹ ra đi mãi mãi thì đâu đó không xa hẳn là có một người mẹ cũng đang khóc vì đứa con bất hiếu. Chúng đòi cái ăn, cái mặc theo ý thích, xem cha mẹ là những “kẻ giúp việc” trong cuộc đời – những người mà chúng có thể ra lệnh, thậm chí xỉ vả đánh đập… Nếu chúng có thể cảm nhận nỗi đau của bạn trong một tuần hay một tháng, nếu chúng có thể đi vào bệnh viện để nhìn những người mẹ người cha nằm ngồi la liệt dưới sàn nhà mà vẫn quyết cứu sống con mình “dù có phải đốt cháy cả thế gian”, thì hẳn chúng sẽ tỉnh ngộ mà chấm dứt lối sống nghịch tử trái với đạo làm người. Tôn giáo có thể khác nhau về nhiều điều nhưng một tôn giáo không phải là đạo, không phải là con đường chân thật nếu không xem Đạo Hiếu là gốc rễ! Đức Phật dạy: “Công ơn Cha Mẹ sâu dầy vô tận. Dù vai phải cõng Cha, vai trái cõng Mẹ mà đi hàng trăm nghìn kiếp, người con vẫn không thể nào đền đáp nổi công ơn ấy!”
Bạn hãy vì cha và vì em gái mà cố gắng mạnh mẽ đi tiếp hành trình không dễ dàng phía trước. Vu Lan đối với bạn sẽ là một nỗi ám ảnh thật buồn, còn đối với mình thì đây không phải là dịp để tỏ bày cho thiên hạ thấy mình có hiếu thảo không, mà chính là khoảng thời gian giúp mình soi xét lại mình đã làm con như thế nào, đã sống trong cuộc đời này ra sao. Hoàn cảnh của bạn sẽ luôn luôn là lời nhắc nhở mình rằng cuộc đời này thật hữu hạn và vô thường, cha mẹ có đó rồi mất đó và chính bản thân mình cũng vậy.
Nguyện cho hương linh của mẹ bạn sớm được giải thoát. Xin mẹ cha và xin cuộc đời rộng lượng tha thứ cho những nông nổi thường tình của kẻ làm con!
Viết cho bạn thương yêu nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu 2008
Source:>>http://www2.vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/2008/08/798738/