Nhà có bốn chị em đều còn nhỏ dại, các em khóc hết nước mắt vì nỗi đau mất mẹ, vì cảnh nhà khốn khó.
Những kí ức của Hiền về mẹ còn y nguyên, cũng như nỗi đau đớn của em về gia cảnh của mình chưa hề nguôi ngoai.
Đôi mắt tròn ngấn lệ, em tiếp tục dòng tâm sự: “Sau khi mẹ ra đi, nhà em càng khó khăn chồng chất. Nhưng chúng em không thể ngờ là không lâu sau, bố em cũng mất vì tai nạn điện. Bốn chị em ngơ ngác chỉ biết ôm nhau khóc, chẳng biết rồi sẽ về đâu…”.
Dòng kí ức của Hiền khiến người nghe không khỏi bùi ngùi. Chỉ trong một thời gian ngắn, cả bố và mẹ nối nhau qua đời như sét đánh ngang tai. Bốn chị em run rẩy, khóc cạn nước mắt cũng chẳng thể ‘đòi’ lại mẹ cha từ bàn tay số phận. Các em bảo nhau gạt nước mắt, bắt đầu hành trình tự bao bọc, tự lo cho mình.
“Em còn bé lắm, chẳng làm được gì nhiều ngoài nấu cơm, dọn dẹp, chỉ có thể lên núi bứt cây chít về làm chổi bán lấy tiền phụ giúp chị. Chị gái em năm đó mới hơn em vài tuổi, đã phải nghỉ học ở nhà để làm việc quần quật để có tiền, có gạo nuôi cả bốn chị em” – Hiền kể.
Hình dung bốn đứa trẻ côi cút thiếu bàn tay mẹ cha, vật lộn với nỗi lo cơm áo gạo tiền và nguy cơ phải bỏ học, chẳng ai có thể cầm lòng. Vậy mà mấy chị em Hiền đã vượt qua cái tao đoạn khổ sở ấy như một kì tích.
Thế nhưng, lúc Hiền lên lớp 8 thì cuộc sống còn khó khăn hơn nhiều lần. Một mình chị gái em không cáng đáng đủ nuôi ba đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn, huống chi còn chu cấp cho các em đi học. Thương chị, thương mình, Hiền tính chuyện nghỉ học để đi làm.
Hong khô nước mắt
Thật may mắn khi ý định đó của Hiền chưa kịp thực hiện. Các em đã được giúp đỡ kịp thời. Hiền và em trai được nhận vào sống ở trung tâm và hướng nghiệp phát triển tài năng trẻ Phật tích. Tuy phải rời xa quê, xa nhà, nhưng hai chị em đã lại có thể tới trường, được ăn no, mặc ấm và nhất là sống trong sự yêu thương, đùm bọc của những trái tim nhân ái.
|
Nụ cười rạng rỡ đã trở lại trên môi cô bé tuổi 15 – (Ảnh: Quỳnh Anh) |
Hiền bộc bạch, ban đầu khi được đón nhận vào trung tâm, em thật lòng không muốn đi.
“Em chưa bao giờ phải xa nhà, lại càng không nghĩ mình có thể bỏ lại thầy cô, bạn bè, trường lớp, em và các chị để đến một vùng đất mới hoàn toàn xa lạ được. Em khóc rất nhiều, và cũng nghĩ ngợi rất nhiều” – Hiền nói.
Nhớ lại những ngày qua, đối với Hiền có thể là khoảng kí ức chẳng bao giờ em quên được.
“Và rồi em đã nghĩ, mình cũng phải biết hi sinh chứ không thể để một mình các chị gánh vác được. Nếu em ở nhà, sẽ có một chị gái em buộc phải bỏ học để nuôi em, đã không giúp được gì, lại còn hại chị”- từ “hi sinh” được cô bé 15 tuổi nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng đầy day dứt.
‘Hi sinh’ xa quê, ‘hi sinh’ xa những người thân yêu ruột thịt cuối cùng trên đời đối với Hiền còn là một thử thách trong cuộc sống.
“Điều kiện trong trung tâm tốt ngoài sức tưởng tượng của em chị ạ. Nhưng thời gian đầu, em nhớ nhà, khổ tâm lắm. Cứ nghĩ đến mình, nghĩ đến các chị là em lại khóc. Sợ làm phiền các em trong nhà, sợ mọi người biết, em chỉ dám khóc thầm. Có hôm nửa đêm rồi em mới dám ra sau nhà ngồi khóc…” – Hiền thật thà tâm sự.
Đến nay, Hiền đã thôi những đêm khóc thầm, đã tự tin đến trường và đạt được thành tích tốt trong học tập. Trước mắt, em chỉ có một mục tiêu duy nhất là học, học cho thật giỏi để không phụ lòng các chị, không phụ lòng các cô chú đã cưu mang, giúp đỡ mình.
Những lúc buồn, Hiền chia sẻ, em thường tìm đến thơ, đọc thơ và làm thơ để gửi gắm những cảm xúc của lòng mình. Rất vô tư, Hiền đọc cho tôi nghe một bài thơ đầu tiên em làm, giản dị và còn thô mộc, nhưng chan chứa cảm xúc em dành cho cô giáo chủ nhiệm cũ.
Em tâm sự: “Cô chủ nhiệm năm lớp 8 là người rất quan trọng, đã động viên, quan tâm em nhiều. Bài thơ đầu tiên em viết tặng cô trong nỗi nhớ và niềm kính yêu sâu sắc”:
Bài thơ rất xúc động của Hiền dành tặng cô Thái – cô chủ nhiệm lớp 8 tại trường THCS Trà Linh của em:
Cô giáo ơi
Cô giáo ơi, cô giáo ơi
Trong muôn vàn tiếng nói
Trong muôn vàn tiếng gọi yêu thương
Tuổi còn thơ mới cắp sách tới trường
Ngọn lửa nhỏ cho lòng em ấm mãi
Cứ trôi đi cho thời gian sống lại
Những tháng ngày trôi qua ngỡ như một giấc mơ
Mà tiềm thức em không hề phai nhạt
Hình người cô người mẹ dịu hiền
Dìu dắt em suốt cả chặng đường
Cô như mặt trời chân lý
Mãi mãi bên em, đưa em vào đời…
Những vần thơ thắm mãi tấm chân tình của cô trò nhỏ còn ngân nga, ám ảnh theo tôi đến tận giờ phút chia tay.
M.T