(LQ) Câu nói ai đó đã từng nhận định như một chân lý rằng: “Không có sức mạnh nào bằng niềm tin, nó chính là nghị lực mãnh liệt nhất đưa đến sự thành công và lẫn cả thất bại”. Vâng, người ta có thể mất tất cả nhưng không thể mất niềm tin, đó là gia sản cuối cùng để con người có thể tiếp tục sống và hy vọng. Như tin rằng làm điều lành để có được một cuộc sống cao đẹp, hoặc kẻ làm điều bất thiện cũng phải có lòng tin. Bởi như kẻ đi làm ăn trộm mà cứ nghi ngờ sợ sệt thì chẳng làm được việc gì cả. Dẫu biết rằng tin đi để rồi vào ngục thất.
Và niềm tin mà con muốn gởi gắm đến tất cả chúng ta, không phải là những niềm tin mơ hồ và bất đắc dĩ kia, mà niềm tin mạnh mẽ cho những ai sống có mục đích, có lý tưởng. Bởi khi niềm tin đặt vào ý tưởng thì cuộc đời có định hướng và có ý nghĩa. Nhưng phải tin vào những gì đã được thực hiện sâu xa, xét đoán đúng sự thật, có giá trị vĩnh viễn mang lại hạnh phúc cho chính mình và người khác. Bởi vì đối với những điều cao đẹp, chính nghĩa luôn mãi rực sáng và nóng hổi như ngọn lửa tam muội. Có công năng thiêu rụi tất cả mọi tâm lý nghi ngờ, sợ sệt, tự ti, mặc cảm và nó không bao giờ bị lịm tắt, vì nó được lưu xuất từ tự tánh thường hằng, bất biến cho nên nó được gọi là chánh tín. Chánh tín thì không phải là một thứ tình cảm tôn giáo, cũng không phải do ép buộc mà có, cũng không phải do cố chấp nên sanh, mà là từ sự chuyển động của nội tâm, từ cõi bùn nhơ mọc lên tinh khiết. Giữa cuộc đời ô trược niềm tin toả sáng rạng ngời. Nhưng niềm tin ấy cụ thể và gần gũi nhất như thế nào?
“Dòng sông cũ bao đời muôn lối mộng
Khởi niệm trào dâng như sóng vỗ bờ
Bừng con mắt một lần ngơ ngẫn mãi
Chim lưng trời vế ngự giữa nguyên sơ”
Cái nguyên sơ đó chính là cội nguồn muôn đời của chúng ta, dẫu đã trải qua hơn 25 thế kỷ nhưng khung cảnh chúng ta đang sống ngày hôm nay có khác gì là vườn cây Cấp Cô Độc, là Tinh Xá Kỳ Hoàn, là giữa lòng nước xá Vệ thân yêu. Một cảnh tái hiện thời vàng son năm xưa mà đôi khi chúng ta cứ ngỡ như trong mơ. Có phải chăng đó chính là niềm tin, niềm tin rất tuyệt vời được xuất phát từ lòng từ bi vô điều kiện.
“Người khách vào quán trọ
Chỉ là cuộc mộng thôi
Giữa trời không tỉnh lặng
Trăng toả sáng rạng ngời”.
Thì người ơi! Sống đừng dửng dưng như gió thổi, như nước chảy qua cầu. Gió phải biết gió thổi về đâu để câu thơ bay bỗng, và nước phải biết nước trôi về đâu để cho cái mênh mông của biển thẳm xanh cần có một khoảng hở cho chân trời mở rộng lọt vào để làm cái việc cần làm và hoàn thiện một con người. Đó cũng là một ý sống tỉnh thức góp thêm một nốt nhạc nữa tô đẹp cuộc đời.
Có phải chăng những giọt nước chan hòa cùng nhau đã tạo thành biển cả, hay những hạt cát vô tư kia cũng đã làm nên cả sa mạc hùng vĩ mênh mông. Tất cả những điều bé nhỏ ấy nhưng khi hợp lại, nương tựa vào nhau đã tạo thành sức mạnh. Một sức mạnh của niềm tin, sức mạnh của Tăng đoàn. Với một thông điệp rằng: cùng một niềm tin, nhưng nếu niềm tin ấy được đặt vào điều kiện tốt đẹp sẽ có một kết quả tốt đẹp và ngược lại.
Lời đức Phật từng dạy: “Nhứt thiết chúng sanh giai hữu Phật tánh. Nhứt thiết chúng sanh giai kham tác Phật” thì chúng ta ơi! Muốn cho niềm tin được mạnh mẽ và trọn vẹn thì trước tiên ta phải tin vào chính vào bản thân mình. Ta tin rằng, ta có một sức mạnh nhiệm mầu, ta tin rằng ta có khả năng thành Phật. Bởi trong ta có cả một mặt trời trí tuệ, bởi trong ta có cả suối nguồn từ bi. Đó chính là những điều kiện hoàn hảo nhất đề ta có thể hoà hợp cùng Tăng đoàn, hoằng dương chánh pháp.
TN.N.T