Kinh Tâm Địa Quán phẩm Báo Ân, đức Phật dạy: “Này các Phật tử!ở thế gian này những gì là rất giàu, những gì là rất nghèo? Này các Phật tử! cha mẹ ở đời là rất giàu, cha mẹ quá vãng là rất nghèo. Cha mẹ còn sống là mặt trời giữa trưa, cha mẹ mất đi là mặt trời đã lặn, cha mẹ tại thế là ánh sáng, cha mẹ quá vãng là đêm dài tối tăm. Thế cho nên các ngươi phải tu tập hạnh hiếu dưỡng cha mẹ thời như cúng dường chư Phật, phước báu ấy và phước báu này đồng nhau không khác”.
Thật vậy, cha mẹ là nguồn sống yêu thương cao quý nhất mà ta có được, tình thương ấy theo ta trên suốt đường đời:
“Ngọt ngào tiếng mẹ bên tai
Vỗ về giấc ngủ đêm dài lạnh xương
Chao ôi! Hai tiếng yêu thương
Lời ru như gió đại dương thổi vào”
Dù cho con có đi đâu về đâu, dù danh lợi có làm cho con quay cuồng trong vòng xoáy ngũ dục và dù cho đời có rộng dung cách mấy cũng có lúc khiến con chạm phải ê chề, đẩy đứa con đến chỗ bơ vơ lạc lõng. Lúc này chỉ có vòng tay dịu ấm của mẹ hiền và hình bóng uy nghiêm của người cha là chốn quay về nương tựa vững chãi nhất cho đời con. Thưa quý Phật tử! trong chúng ta đây, những ai diễm phúc còn cha còn mẹ bên mình thì hãy trân trọng, quý tiếc từng giây từng phút bên cha mẹ, hãy nói thương cha thương mẹ và thể hiện bằng việc làm hiếu hạnh của người con Phật khi cha và mẹ còn có thể nghe và thấy được điều đó. Bởi vì cha mẹ thì ngày càng già mà thời gian không cho phép chúng ta chậm trễ:
“Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con rày mồ côi”
“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ ai ơi!”
Trong cuộc sống có không ít lần chúng ta lầm lỗi làm cho cha mẹ buồn khổ. Hoặc có những người mãi đam mê chạy theo giấc mộng lợi danh, mà quên đi bổn phận thiêng liêng, không sớm hôm thăm nom phụng dưỡng cha mẹ già, còn khiến cha mẹ sớm hôm tựa cửa mòn mỏi ngóng trông con:
“Mẹ đã nuôi con tuổi mấy mươi
Con ạ!đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ ngóng trông con”
Họ cứ lang thang như những người cùng tử, mãi cho đến khi “bừng con mắt dậy thấy mình tay không” thì hỡi ôi cha mẹ không còn trên cõi đời này nữa. Giờ có hối hận, than khóc cũng không còn kịp nữa rồi, bởi vì mất cha mẹ là mất đi ý nghĩa sống của cuộc đời, bởi có nỗi đau nào lớn lao hơn khi biết mình nay thành kẻ mồ côi, ngậm ngùi nhớ thương:
“Một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy
Tình nghĩa ấy mẹ ơi sao thấm thía
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ
Nghĩa sinh thành con nghĩ quặn lòng đau.
Trong không khí thiêng liêng của mùa Vu Lan Báo Hiếu, chúng tôi xin trân trọng cài lên ngực áo của những ai diễm phúc còn cha còn mẹ bên mình một bông hồng tươi thăm để nhắc nhở nhau rằng: niềm hạnh phúc lớn lao nhất của đời ta hãy còn đây, hãy trân quý từng giây từng phút trong nguồn sống yêu thương đầm ấm vô bờ bến ấy, đừng để quãng đời còn lại của chúng ta phải sống trong ân hận ray rứt. Và chúng tôi xin cài lên ngực áo của những ai đã mất mẹ đóa hoa hồng trắng với niềm chia sẻ vô biên, cùng tưởng nhớ và niệm ân công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ cha và cùng nguyện cầu cho cha mẹ đã mất được an lành trong ánh hào quang của Đức Phật Di Đà.
Lễ cài hoa hồng với tâm nguyện, để nhắc nhở nhau rằng, nguồn sống yêu thương của cha mẹ mãi luôn hiện hữu bên chúng ta, hãy sống làm sao cho xứng đáng là người con hiếu thảo của cha mẹ, hãy nỗ lực hoàn thành những tâm nguyện mà mẹ cha đang kỳ vọng ở chúng ta. Chúng tôi xin mượn lời một vị thiền sư gửi đến quý vị “Tôi không khóc đâu khi áo tôi em cài bông hoa trắng, vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười”.
HT.T.H.Â