Nếu bác sỹ Nguyễn Mạnh Tường được sinh ra trong một gia đình có truyền thống đạo đức tốt, hoặc được đào tạo trong một môi trường giáo dục luôn luôn lấy Y Đức làm trọng, hoặc làm việc trong một môi trường luôn luôn coi trọng sinh mạng của bệnh nhân hơn là đồng tiền vô tri thì bi kịch với bác sỹ Tường đâu có xảy ra.
Nếu chị Lê Thị Thanh Huyền không quá cầu kỳ trong việc làm đẹp hình thức bề ngoài, nếu chị hiểu ra rằng nhan sắc chỉ có thể làm mê đắm, làm đồ chơi cho những kẻ si mê háo sắc, nếu chị biết nhìn nhận ra quy luật sinh- lão- bệnh- chết của con người, nếu chị biết nhận thức rằng chỉ có tâm hồn và việc làm đứng đắn, chỉ có “nữ đức chính tịnh đoan trang” mới là vẻ đẹp vĩnh cửu của người phụ nữ Việt Nam thì bi kịch của chị và gia đình chị cũng đâu có xảy ra.
Kinh tế thị trường phát triền, tiền bạc được coi là mục đích phấn đấu hàng đầu, y đức xuống cấp, người đời chỉ biết chạy theo vẻ đẹp bề ngoài, chỉ biết “sính ngoại” mà không biết tu bổi cho vẻ đẹp vĩnh cửu- vẻ đẹp nội tâm của chính mình, thờ ơ với những giá trị đạo đức truyền thống thì bi kịch xảy ra với bác sỹ Tường và chị Huyền cũng chẳng có gì là điều khó hiểu.
Có nhân ắt có quả, luật nhân quả có bao giờ sai đâu. Xem ra đây là kết quả của một quá trình, cũng là một tác nhân, một tiếng chuông cảnh tỉnh với tất cả những “ma y” vô nhân tính, đồng thời cũng như là một lời nhắc nhở với tất cả những chị em phụ nữ: Sinh- lão- bệnh- tử là quy luật mà không ai có thể tránh khỏi. Hãy biết chấp nhận nó, hãy sống thuận theo quy luật của tự nhiên và nếu thực sự có ý thức muốn nới dài sự trẻ đẹp của thân thể mình thì hãy nới dài bằng cách tự mình chăm chỉ thực hành các bài thể dục thẩm mỹ, xây dựng một chế độ ăn uống hợp lý, một lối sống lành mạnh và đặc biệt là luôn luôn lấy đức hạnh đoan chính, sự hiểu biết đúng đắn làm đồ trang sức cho chính mình thì sẽ hay hơn rất nhiều so với việc đi đối trị, chắp vá nhan sắc ở các trung tâm thẩm mỹ viện chứa đầy “ma y”.
Thế mới biết lời dạy của đức Phật trong kinh Ngọc Da Nữ thật là chí lý: “Này hỡi Ngọc Da! Đàn bà có bao nhiêu nghiệp chướng khuyết tật. Bộ mặt tuy xinh đẹp nhưng có cái gì để đáng kiêu ngạo với người khác đâu? Hơn nữa sắc đẹp của tuổi trẻ chỉ là thứ tạm thời, không có thực, người thông minh nhất thiết không lấy cái đó để huyễn hoặc người khác”.
Bác sỹ Tường đã phạm các tội được quy định tại điều 93, điều 102, điều 242 của Bộ Luật Hình sự Việt Nam, việc truy cứu trách nhiêm hình sự đối với bác sỹ Tường là việc của cơ quan điều tra, các cơ quan tiến hành tố tụng pháp luật. Nhưng thiết nghĩ cái tội làm cho văn hóa quốc gia bị mai một, đạo đức con người bị tha hóa thì thuộc về ai, và cơ quan nào sẽ tiến hành điều tra, cơ quan nào sẽ tiến hành xử lý và khắc phục vấn đề này đây? Trong kinh Kim Cương Đức Phật bảo ngài Tu-Bồ- Đề rằng: “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng tắc kiến Như Lai” (Phàm những gì có hình tướng, đều là hư vọng. Nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, thì thấy Như-lai).
T.T.M