Ba thương,
Ngày hôm nay là ngày lễ Father’s Day – một ngày lễ Cha ở bên Mỹ, một ngày mà người ta hay gọi là ngày vinh danh cha. Có lẽ khi nghe nói hai chữ Father’s Day, ba cũng chẳng hiểu đó là ngày lễ gì vì lúc ba còn sống, ở bên quê nhà mình đâu có ngày lễ đó và cũng chẳng có một ngày nào để vinh danh cha, dầu rằng trong trái tim nhỏ bé của con, cũng như trong tim của nhiều người Việt Nam, gần như trong mỗi hơi thở của cuộc đời đều luôn tưởng nhớ cha, thương kính cha…
Bởi nếu không như thế, thì làm sao có những câu ca dao mà trẻ con Việt Nam thuộc nằm lòng như:
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con…
Người Việt mình luôn nhớ đến ơn cha, nghĩa mẹ… Tình cảm ấy như dòng sữa mẹ mà bao nghìn năm qua vun bồi tâm hồn con trẻ Việt Nam…
Và khi phải ra xứ người, người Việt mình vẫn mang theo gánh hành trang ân nghĩa này…
Một tháng trước, cô Liên – một đồng nghiệp của tôi – hỏi kinh nghiệm:
– Anh Nam, anh là đàn ông, anh hiểu rõ đàn ông hơn, thì anh nghĩ con gái nên tặng gì cho bố trong ngày lễ Father’s Day?
Tôi trả lời ngay không suy nghĩ, chẳng khác nào đã chuẩn bị một câu hỏi như thế này từ lâu rồi, như thốt ra từ tiềm thức…
– Anh nghĩ mỗi người có mỗi sở thích khác nhau, thế nhưng nếu anh là bố của em, thì anh rất thích món quà “được gần bên con cái” nhất. Hãy tặng cho ba của cô món quà ấy. Món quà này không cần phải mua, không phải tốn tiền, nhưng nó quý lắm. Với anh là như thế. Bên Mỹ này, dù cho bạn nghèo cách mấy, bạn cũng đâu thiếu cái quần, cái áo, cái vô tuyến truyền hình, hay cái cravate….
Ai cũng đủ sống, có thể tự sắm cho mình cái mình cần… dù đắt giá. Với anh, anh nghĩ cái thiếu nhất mà rất nhiều bố mẹ bên này thiếu là thiếu sự gần gũi, thiếu sự chăm sóc, thiếu lòng thương yêu của con cái… Ngày mai, và vĩnh viễn vẫn như thế, những người bố luôn thèm được sống bên con cái, thế nhưng dường như con cái bên này luôn luôn muốn rời khỏi mái ấm gia đình nhỏ hẹp để bay xa và bay đi mãi…
Một lần, một người bạn anh đã khóc khi nghe mấy đứa con từ xa gọi về “happy father’s day, ba nhé”, rồi cúp máy điện thoại cái cụp. Sau lời chúc happy father’s day thật nhanh đó là dòng nước mắt của người bố chảy dài cô đơn và khô cằn trên đôi má già nua, nhă nheo, và trĩu lòng trong thương nhớ, trong khát vọng tình cha con…
Ông ta ngồi lầm bầm: Sao nó không chịu nói với mình lâu hơn một chút? Một chút thôi mà!…
Sáng nay, một buổi sáng cuối tuần gần ngày Fathers’ Day, nhiều bạn bè tôi đi vào các malls sang trọng để shopping, để tìm một món quà cho một người cha thương yêu nhất. Mấy người bạn khoe nhau ông cha tao thích cái này, cái nọ và chắc ổng sẽ happy khi nhận quà…
Một thế giới xung quanh đang nghĩ về, đang chăm sóc cha, dù cho sự chăm sóc đó có làm cho người cha happy hay không lại là một chuyện khác.
Còn tôi?
Tôi làm gì nhân ngày Father’s Day?
Tôi sẽ lặng lẽ vào chùa, nhìn lên bàn thờ trên cao, và thắp nén hương cầu nguyện…
Cha tôi không còn nữa…
Ông ta đã ra đi vào một ngày mùa đông từ lâu lắm, khi Việt Nam còn quằn quại trong cơn đói khát, và khi đó, trẻ thơ Việt Nam còn không có nụ cười… Tôi lớn lên trong cái nghèo cùng tột sau chiến tranh, trên mãnh đất miền Trung thương yêu đến nghẹn lời, nhưng cũng nghèo nàn quá đổi.
Tôi còn nhớ ngày ấy trên giường bệnh, ba tôi thèm một tô phở tái nóng, và cả nhà ngồi nhìn nhau, tội nghiệp cho nhau… Cả nhà khánh tận sau 4 năm bệnh nặng của ba… Mẹ và đàn con nhỏ đưa đôi vai gay guộc ra để lo thang thuốc, miếng cơm cho cả nhà…
Bây giờ, giữa lúc người ta đua nhau đi sắm sữa cho cha, tôi lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời và nhiều khi giọt lệ thầm rơi trong thương nhớ, và đôi môi thật thèm khẻ gọi hai chữ… ba ơi! Hai chữ ngắn gọn và đơn gỉan đó mà sao tôi tìm hoài nhưng không có… Giữa bao tỷ người chen chúc trên hành tinh, tôi vẫn tìm không ra hình ảnh của cha…
Tặng cho ba mình cái gì ư?
Một câu hỏi thật dễ thương nhưng có ai hiểu được cái gì mà ba của mình cần nhất chưa? Có ai nghe tiếng lòng của ba thổn thức từng canh dài chưa? Có ai áp tai mình vào trái tim của ba để nghe tiếng vọng từ bên trong lòng ngực chưa?…
Bây giờ sau bao năm lặn lội và cày bừa trên đất khách, con có thể tặng cho ba nhiều thứ lắm… Từ bát phở thật ngon, căn nhà thật đẹp đến chiếc xe đời mới…
Tất cả, tôi đều có thể làm quà tặng cho cha, nhưng tôi đi mãi như người lữ hành cô đơn trên đời này và vẫn biệt tăm hình bóng người cha…
Tôi ngước lên bàn thờ và thầm đọc những câu thơ mà tôi vừa viết vội:
Cất bước lê theo bóng cuộc đời
Đi tìm hình bóng của cha tôi
Người đâu? Hàng lệ lăn trên má
Để trái tim khô, kiếp sống sầu…
Giọt nước mắt nóng âm thầm chảy xuống đời tôi như một dòng chảy nhớ thương từ thế giới vô thức và hai tiếng “ba ơi” như một khao khát trọn đời…
Ba ơi, con thèm gọi hai chữ “ba ơi” lắm, ba có biết không?
NXN