Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Người với người gặp gỡ nhau là có nhân duyên

Người với người gặp gỡ nhau là có nhân duyên

170
0

Tôi quen Sư Cô ở chùa gần nhà cũng đã khá lâu. Những khi vướng phải điều gì mệt mỏi, tôi thường tìm đến Sư Cô để hỏi chuyện. Sư Cô từng bảo”mỗi người như một hạt ngọc trên cành sen luôn được sự bao dung và chở che của Đức Phật. Tôi luôn tin như vậy và mỗi việc làm đều suy xét, cân nhắc để xứng đáng với phép màu nhiệm.

Một ngày, khi tâm trí không còn tia sáng,tuyệt vọng với tình yêu cùng cực,tôi đến tìm Sư Cô:

-Con phải làm sao để người ta yêu mình ạ?

Sư Cô nhìn tôi rồi nói “người với người gặp gỡ nhau là có nhân duyên, còn có bênh nhau cả đời hay không còn tùy vào chữ nợ. Kiếp trước ngoái lại nhìn nhau cả vạn lần mới mong kiếp này có một lần gặp lại nhau. Người đó không phải của mình thì có cầu cũng không được con à”

-Chẳng lẽ con phải buông xuôi sao? Lỡ biết đâu chỉ cần cố gắng một chút nữa, đợi lâu một chút nữa thí người đó sẽ quay về thì sao

Sư Cô: “cố gắng đến đâu? bao nhiêu là đủ?đợi chờ được bao lâu? nếu dùng cả đời thì sao hả con?”

-Con cũng không biết. Con cảm thấy mình không thể bước tiếp khi không có người đó. Con cứ đinh ninh mình nhất định sẽ cùng người đó sống đến trọn đời.

Ừ, nhưng đó chỉ là ảo tưởng bản thân mà thôi. Có những người làm cuộc sống tôi trở lên gấp khúc và chênh vênh vô cùng. Khi ta nặng lòng với một người thì ta đã để phần hồn của mình bám lấy người đó. Các mảnh hồn sẽ lưu lạc khắp nơi không cách gì tìm lại được. Cuối cùng, chúng ta vẫn chìm trong cảm giác hụt hẫng không vẹn toàn, cũng như khi trải qua nỗi buồn, trái tim sẽ hằn các vết sẹo ngang dọc.

Sư Cô “con biết Ngưu Lang-Chức Nữ không?”

-Dạ con đã từng nghe qua.

“Con nghĩ sao?”

-Đó là một tình yêu chung thủy ạ

“Sự chung thủy đó không phải ai cũng có. Làm so con biết người mà con bất chấp tất cả để yêu và họ sẽ luôn bên con không thay đổi? Không có điều gì là bất biến, đừng quá u mê. Con có thể đi đến một nơi và con thấy đẹp. Nhưng sau này khi đến nhiều nơi khác, con sẽ thấy còn tuyệt vời hơn. Người đó có thể rất tốt, nhưng sau này gặp gỡ nhiều người, con sẽ không cảm thấy hối tiếc nữa”

-Con hiểu nhưng sao lòng vẫn không nghe theo lí trí mách bảo.

“Con vẫn chưa hiểu đâu. Hãy nhớ rằng, nỗi đau ắt sẽ buông, chưa buông vì chưa đau tận cùng. Sự đời luôn đơn giản. Mọi thứ đều là chân lí, chỉ do không đủ sáng suốt để nhìn ra mà thôi. Con còn trẻ, hãy cứ sống với tất cả những cung bậc cảm xúc, chúng sẽ làm con trưởng thành hơn. Giờ thì con về đi. Một thời gian sau, con sẽ ngộ ra và không cần đến hỏi nữa, còn nếu con lại đến thì ta vẫn nghe và an ủi con.”

Tôi hít một hơi căng tràn lồng ngực, không khí thanh tịnh thiêng liêng của cửa Phật rồi chào Sư Cô ra về. Hy vọng lần sau quay lại tôi sẽ nói với Sư Cô về những niềm vui mà tôi cảm nhận được chứ không phải là những phiền não, u mê!

V.D

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here