Trang chủ Văn hóa - Lịch sử Người đã sống một đời như thế

Người đã sống một đời như thế

131
0

(Tưởng niệm Đức Trưởng lão Hoà thượng Thích Thanh Bích)

Trong lúc ngoài xã hội người ta ồn ào với những chuyện thành bại, được mất, để tô bồi cho tự ngã lớn cao, thì giữa chốn thiền môn, Ngài chống gậy hành thiền thong dong, khi niệm Phật, lúc tụng kinh, ngồi cười nhàn, nhấp chén trà cho thân tâm bớt nhọc.

Bên này Thượng Quan, bên kia Mịch La, đời như hỏng hết, chuyện trước sau, phải trái rối bời nhân tình thế thái. Cũng có kẻ gầy hoa để gọi bướm, dựng đá để mời mây, nhưng kiểu cách dị hợm, bày trò thanh tao, nên lòng tục vẫn vấn vương niềm tục.

Vì sao thế, Người chẳng nói ra đâu tuy biết rộng. Đôi lúc, Người thấy rõ đôi ba kẻ hậu nhân núp bóng Thiền phong, hòng che che chắn chắn cho danh cao trí thấp của mình, nhưng Phật tính và vô minh, chúng sinh vẫn hàng ngày vào ra hoạt bát. Này chùa lớn, này Phật cao, này phương trượng tiện nghi ngọt ngon véo von bày biện. Nhưng người chỉ lắc đầu cười xòa, thuỷ chung với gối mây, chiếu mốc, bởi sạch thơm kia cảm thọ lắm lao xao.

Kẻ thị, người phi, mỗi người một mục đích lượt lượt là là kéo đến. Thôi thì, đón kẻ đến, tiễn người đi, việc bày biện có – không, hèn – sang, Người xem bình đẳng. Nụ cười hiền khiến khách đến thỏa lòng như muốn khóc. Nét thanh tao qua từng cái vẫy tay làm người về lưu luyến, kính cẩn ngoái nhìn.

Người đã sống một đời như thế nầy đây…

Người biết chứ, trăm tuổi lẻ Ngày Về đã đến, nên những đáo để suy tôn, cứ mặc tình có cũng như không. Phó Pháp chủ, kiêm Giám luật Hội đồng Chứng minh. Ôi! ghế cao ấy có nhiều nỗi làm đau mông xương xẩu. Trụ hạ mã phá đi, chốn chùa chiền mù mịt, nào vàng mã, khói hương, tiền lẻ tấn công. Cột lương tâm đạp đổ, khắp xã hội nhuốc nhơ, kìa lừa lọc, tham lam, vô cảm hoành hành.

Đành vậy! Thân tứ đại mẹ cha gầy dựng, tòa Như Lai thuần khiết nên ngồi. Chả lẽ sống một đời giản dị thanh tao, lại lo xa chuyện ghét yêu cái ghế. Vì vậy, trong cái kho vô tận, trí kim cương, tâm từ bi, Người niêm mật mà rạng ngời hồn hậu.

Nào đạo cốt, nào thiền phong, kẻ miệng lưỡi xuýt xuýt xoa xoa tán tụng. Nhưng tuyết vốn trắng, bách vốn xanh, lý không thiếu không dư, nào màng chuyện thị phi, nhân ngã.

Người đã sống một đời như thế!
Giản dị, chẳng hề nói một câu yêu nước mà non sông gấm vóc lòng từ bi trải khắp.
Khiêm cung, không cao giọng những điều thương dân nhưng rừng biển nhiễu điều tâm bồ đề cùng tận.
Phúc thọ hải vô lượng, vô biên, nhưng thời khắc đã đến rồi, vào một sáng mùa xuân:
Trời đã thảm, hoa bưởi rụng trắng sân gửi hương tiễn biệt.
Đất thêm sầu, nhành xoan rủ tím vườn nghiêng sắc cung nghênh.
Cõi Cực Lạc sáng bừng một Đoá Sen!
Hậu học Mật Hiển đê đầu kính lễ

T.T.T

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here