(LQ) Đó là mùa xuân khi nó biết yêu, yêu con đường quanh co ôm ngôi làng nhỏ, ở đó có những mái nhà đơn sơ, bình dị và nghèo. Yêu bến nước hiền hòa ngàn năm vịn níu bờ sông. Dòng nước ấy, ngọt ngào, tắm mát rười rượi mỗi khi trời đỗ nắng, vắng mây. Dòng nước ấy bồi đắp phù sa cho ruộng vườn hoa trái, và chính nó cũng dữ dội khi lũ về, dịu êm khi xuân đến.
Nó cũng yêu đồng lúa mỗi độ thì con gái xanh ngắt, cười reo khi ngọn gió xuân lao xao trở mình. Nó yêu con đê làng thẳng tắp mà lúc nhỏ nó thấy sao mà hùng vĩ và dài hun hút, thế mà mỗi khi theo anh ra đồng hay chiều về, anh dắt nó qua bờ đê làng, gió mát, trời trong, nó yêu chốn ấy vô cùng. Đây chính là bức tranh quê hương nó yêu, thanh bình và giản dị.
Đó là mùa xuân đầu tiên anh trở về sau nhiều năm tha hương cầu thực, mắt mẹ hiền rạng rỡ thôi chờ mong, cũng ánh mắt này đã bao đêm thao thức dõi theo từng bước con độc hành. Em nó mừng rưng rức bởi lần đầu tiên được thấy gia đình vừa quen vừa lạ. Để rồi ngày xuân năm ấy em được mặc áo mới, đó là món quà từ phương xa-món quà đầy ắp nghĩa tình, nhớ nhung và mong đợi.
Mùa xuân đầu tiên anh ngồi ăn cơm bên em nó và mẹ, không biết sau những khoảnh khắc đoàn tụ đó có còn bên nhau ngày mai?! Nó tự vấn như thế. Mùa xuân đầu tiên luống cải mẹ trồng hoa vàng rực nở, mỗi khi làn gió xuân thổi nhẹ, từng bông hoa bé xíu cứ lung lay như thể góp thêm nụ cười hạnh phúc với mẹ.
Cũng mùa năm ấy, nó biết viết lời chúc xuân đến mẹ từ lời Bụt dạy: “phụ mẫu tại tiền như Phật tại thế”, hay: “em thương người và vật, em kính mến cha mẹ và thuận thảo với anh chị em”.
Mùa xuân đầu tiên nhà nó có thêm bé Su là cháu ngoại của mẹ. Qua chín tháng mười ngày, chị năm cũng sinh hạ cho hai bên nội ngoại một bé gái xinh xắn đáng yêu, nhưng niềm vui nhất vẫn là ngoại-thiên chức thiêng liêng mà bao đời cứ dành hết sự ngọt ngào cho con cháu.
Nhiều đêm liền mẹ cứ trằn trọc mãi, phải chăng vì quá vui mừng trong cuộc hội ngộ hay vì nghĩ đến ngày mai con mình phải xa đi để về với đời sống đục-trong, thắng-thua, vinh-nhục…Và quả thật, nguyên lý của bao đời: sum họp-chia ly, buồn-vui, được-mất, để cho nhân loại cứ ngẩn ngơ, quay quắt, chao lòng.
Và rồi, mùa xuân năm ấy, chị nó lại về với chồng, anh nó hồi quy đất khách, căn nhà trống. Mẹ lại ngồi!
Khi mấy chậu Vạn thọ dần héo úa, vườn cải hoa vàng sắp ngả màu, những hạt mưa xuân lắc rắc rơi, gió xuân như hiu hắt, mẹ nó trở bệnh. Cơn bệnh bứu ruột thâm niên dần lấy đi tuổi thanh xuân và sức trẻ của mẹ. Nhiều lần chạy chữa thuốc thầy mà vẫn không thuyên giảm, không khá thêm, và rồi mẹ nó ra đi vào những ngày đầu xuân của tiết trời tháng giêng. Khoảnh khắc mà mọi người đều vui chơi mừng tết thì gia đình nó lại đón một nỗi đau xé lòng.
Mùa vui năm ấy nó mất mẹ, cảm giác chông chênh khi thiếu tình mẫu tử, nó băn khoăn, thao thức, tim nó như hẫng nhịp, nó thấy bơ vơ, cô độc, chấp chới.
Thương nhớ mẹ, nó chẳng biết làm sao. Nó lần giở lại mấy trang thơ nó hay sưu tầm viết về mẹ: “Mẹ ơi dài rộng nghĩa tình. Vắt khô bầu sữa nên hình hài con”. “Nghĩ về mẹ trời luôn tươi sắc nắng. Hoa trong vườn không gió cũng xôn xao”. “Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng. Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười”…Đọc đến hai câu thơ của Thầy Thái Hòa, nó như chợt bừng tỉnh điều gì. Mùa xuân năm đó, nó xuất gia.
Nhiều năm qua rồi, thời gian trôi đi, ngoảnh lại thấy mênh mang chập chờn. Những ký ức cũ như vẫn còn nguyên trong tâm trí nó, lung linh và hư ảo như giấc chiêm bao. Tiếng chuông chiều lại ngân lên quen thuộc. Tiếng chuông thân thương mầu nhiệm giúp nó trở về với thực tại, giúp nó xóa tan mọi ưu tư vọng niệm mỗi khi nghĩ đến mẹ mình.
Nó lại thắp hương cúng Phật và chắp tay nguyện cầu. Dưới tôn tượng trang nghiêm, với ánh mắt hiền từ, Đức Phật mĩm cười như an ủi, nhắc nhở nó. Khép mắt nhẹ, nó cảm thấy thật ấm lòng.
TN.N.T