Trang chủ Sáng tác - Nghệ thuật Mưa…

Mưa…

139
0

(LQ) Mấy hôm nay trời mưa vần vũ, từng làn, từng làn hối hả xô nhau rơi đều, ngọt lịm. Mưa rơi thành dòng cắm phập xuống đất rồi tung tăng đổ lênh láng vào những con mương quanh vườn.

Tôi ngồi nhìn mưa và chợt nhớ đến câu nói của một ai đó: “đời từ muôn thuở, tiếng mưa có vui bao giờ”. Vâng, mưa bao giờ cũng tạo cho con người những cảm giác buồn hoặc gợi lại những nỗi nhớ da diết về những kỷ niệm buồn vui đã đi qua đời người. Thế nên, nhiều thi nhân, nhạc sỹ tài hoa luôn hào phóng dâng tặng cho đời vô vàn cảm xúc về…mưa.

Thực tế cuộc sống cho thấy rằng, mưa – nắng là  quy luật tự nhiên của đất trời, cũng như  những cảm xúc sướng- khổ của con người vậy. Trên chuyến xe cuộc đời, ai ai cũng đi qua nguyên tắc  đó, để rồi bất chợt khi nhìn lại những gì mình đã kinh qua, đã tận hưởng và chọn lựa.

Mưa! Đôi lúc mang đến không ít phiền toái cho những gánh hàng rong, những cánh đồng lúa sắp đến mùa thu hoạch, và…các cụ  già, em bé cơ nhỡ trên vĩa hè, đường phố khi mà họ không diễm phúc có được mái ấm gia đình. Tuy nhiên, mưa sẽ làm thoả thích cho thiên nhiên sau những ngày nắng hạ oi nồng. Những ngày này, tôi quan sát vườn cây cảnh quanh sân học viện bao giờ cũng xanh hơn, sạch hơn và hiền hoà đến lạ.

Chiều nay, văn phòng trường báo nghỉ học, tôi nhủ thầm: thế là có cơ hội thẳng giấc đến 2 giờ chiều. Nhưng rồi lại mưa, cơn mưa ồn ả không cho phép tôi ngủ nán thêm. Rời khỏi đơn, vừa chạm chân xuống đất tôi lại đứng nhìn mưa. Vài huynh đệ cùng liêu bảo tôi lãng mạn! Đối với tôi, được ngắm mưa là thú vui mà từ thuở nhỏ tôi đã có thói quen như thế. Và mỗi lần nhìn mưa, tôi cảm thấy tâm hồn len lõi một niềm vui nho nhỏ, trộn lẫn nỗi buồn vu vơ.

Ngày còn bé, khi mùa mưa đến, tôi tha hồ ngắm mưa và liên tưởng: Những sợi mưa no tròn kia là mẹ – bao dung, hiền hoà và ngọt ngào như dòng sữa đã nuôi tôi khôn lớn. Những hạt li ti vỡ tan trên sân là chị hai- dịu dàng mà năng động diệu kỳ. Còn những bong bóng xinh xắn kia là tôi chăng?! Có lẽ như thế, vì nó thoả thích, tung tăng trong vòng tay thương yêu vô bờ của mẹ….

Bây giờ nhìn mưa, tôi không chọn lựa như thế nũa. Gần nửa  đời người, tôi đã sống và cảm nhận biết bao vui buồn, đắc thất, sinh diệt của kiếp nhân sinh. Nên khi nhìn mưa tôi lại mong rằng: những gì không đem đến an lạc cho tâm hồn, không có lợi ích cho mình và tha nhân thì cứ trôi đi, trôi đi như những dòng nước và vở tan như những bong bóng kia.

Đức Phật dạy rằng: phàm phu có mặt trên đời là bởi nghiệp lực, Bồ Tát hiện hữu cõi Ta Bà là do nguyện lực. Và Ngài cũng dạy: cõi người là chốn nhân duyên thù thắng nhất trong lục đạo, là cơ hội tốt để tu hành thành Phật. Tôi hiểu, có lẽ đã bao kiếp rồi, mình cũng đã từng mấy bận chông chênh bên bờ sanh tử. Nhưng hôm nay hội ngộ nơi đây là một nhân duyên hy hữu của kiếp người. Ý thức lời Phật dạy, tôi luôn nỗ lực tu tập, dẫu biết rằng con đường phía trước mà tôi sẽ đi không ít gập gềnh, khúc khuỷu.

Đưa tay hứng lấy những hạt mưa mát lạnh, nghe lòng cảm thấy bình an dù đó chỉ là những khoảnh khắc hữu hạn. Tôi thầm nguyện cầu Phật lực gia hộ mọi người luôn sống an hòa, mát dịu như những hạt mưa kia. Dù là hạt nước vô tri nhưng nó cũng đã tạo nên sông nên suối, để tắm mát, để bồi đắp phù sa cho con người và cũng để trôi đi những muộn phiền của nhân thế.

Mưa, muôn đời vẫn vậy, tự nhiên, bình đẳng, không phân biệt, cứ mưa là mưa, mặc cho kẻ thích người không, mưa vẫn an nhiên trút nước. Dẫu sao thì bất cứ ai trong đời cũng đã từng một lần cám ơn… những hạt mưa.

TN.N.T

 

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here