Một phút, có thể dùng để tĩnh tại lắng nghe, hoặc cất lên tiếng hát.
Một phút, có thể nắm chặt bàn tay của người khác, kết thêm một người bạn mới.
Một phút, có thể cảm nhận được trách nhiệm trên đôi vai, nỗi ưu tư của sự đợi chờ, sự bi ai của sầu muộn, sự bất lực của thất vọng, sự lạnh lẽo của cô đơn, sự đau khổ của thất bại, sự hớn hở của thắng lợi…
Một phút, có thể dùng để khích lệ một người khiến cho họ không còn nhụt chí, nản lòng; một phút, có thể đủ để con người chọn lại cuộc sống mới.
Một phút quan tâm dù để làm cho người con, người cha, bạn bè, học sinh, thầy cô… cảm nhận được hạnh phúc vô biên. Chỉ vỏn vẹn trong một phút thôi cũng đủ để làm nên sự miên viễn.
Một phút tợ như không đáng là gì, nhưng khi kính chào một người bạn của chúng ta vĩnh viễn giả từ cõi đời này, thì phút giây ấy trở nên thiêng liêng và trọng đại; lúc đi làm, phải chăng, đến muộn cũng chính là do giây phút này mà ra, thì chúng ta không lý do gì mà không trân quý phút giây ấy; chúng ta cũng hy vọng cuộc sống có thể mang đến cho con người một phút trước khi nói lời vĩnh biệt với chúng ta.
Trong một phút, con người có thể dùng nó để yêu, để tìm kiếm, để sẽ chia, để tha thứ, để chờ mong, để tin tưởng vào sự thắng lợi…
Trong một phút ngắn ngủi, một người có thể nói cái “đúng”, hoặc người khác lại nói là cái “sai”, tất cả đều có thể thay đổi cả cuộc sống của bạn.
Một phút dường như vô cùng ngắn ngủi và giả tạm, nhưng có thể lưu lại một dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của chúng ta.
Có người đã từng nói: “Cần phải xem mỗi một phút giây như là giây phút cuối cùng”. Nếu như mọi người hàng ngày đều nhớ đến câu nói này, thì chúng ta có thế học được cách trân quý cuộc sống, trân quý một phút, khiến cho mỗi một phút trong cuộc đời đều ghi lại mỗi một phút giây mà bạn đã trải qua.
P.T