Bước đi uyển chuyển, hai chân thẳng hàng. Chiếc áo sơ-mi ôm lấy khuôn hình mảnh mai khác với kiểu ăn mặc hở bụng, hở ngực, khoe mông, khoe đùi của phụ nữ trẻ bây giờ. Tự nhiên Thanh có cảm giác ngờ ngợ hình như đã gặp cô ta đâu đó. Quên cả lịch sự anh nhìn chằm chặp vào khuôn mặt người phụ nữ và chờ cô ta mở mắt kính. Nếu gặp được người quen ở đây càng thú vị chớ sao. Người bồi phòng mở cửa kéo va –li vào. Năm phút hoàn thành thủ tục giao phòng, anh ta bỏ đi. Cửa lại đóng. Cô ta không xuất hiện một lần nào nữa.
* * *
Cái lý do khiến Thanh xuất hiện ở khách sạn này vào lúc không phải là cao điểm của mùa nghỉ thật tình cờ… Nếu hiểu hạnh phúc theo nghĩa tương đối thì Thanh là người hạnh phúc. Anh có công việc mình yêu thích mà không bị ràng buộc. Anh dịch thuật văn bản, dịch sách và viết lách lai rai. Vợ Thanh dạy Anh văn. Ở cái thời buổi mà người người đi học Anh văn, vi tính thì vợ anh vừa dạy trường vừa dạy thêm cũng đủ nuôi mấy mẹ con. Anh lại có nguồn tài trợ của cha mẹ từ nước ngoài khi cần thiết.Sống mà không phải quay quắt về chuyện tiền nong là một hạnh phúc.Hai đứa con anh mặt mày xinh xắn, học hành chăm chỉ.
Không phải là người quảng giao nhưng Thanh cũng có một số bạn bè thân tuy không nhiều lắm. Họ thường tụ tập ở một quán cà-phê ven bờ sông hoặc một quán cóc nào đó. Họ tán dốc đủ chuyện trên trời, dưới đất: từ thời sự, chính trị đến văn nghệ, thể thao. Quán cà-phê Na mà Thanh thường ngồi có không khí giản dị như cái tên quán. Nó chiếm ngay một góc ngã tư có đèn xanh, đèn đỏ chung quanh có nhiều công sở nên khách cũng khá đông, đủ mọi thành phần. Khung cảnh quán tuyềnh toàng nhưng cà-phê khá ngon. Chủ quán rất hiểu ý khách, đặc biệt là những khách quen như Thanh. Loại khách thuốc nối và cà –phê cũng nối.
Thanh thường ngồi hàng giờ ở quán không để làm gì chỉ để nhìn người qua lại. Một thoáng đèn đỏ dừng chân,anh có cơ hội tiếp xúc với một số người và anh tò mò suy đoán về thành phần, nghề nghiệp, tính cách…. Những điều suy đoán của anh đúng sai thế nào chẳng có gì để kiểm chứng. Nhưng anh thích thế. Nhiều khi anh chớp được một đề tài nào đấy và những con người này được anh vẽ vời, thêm thắt đi vào tác phẩm của mình.
Nhưng thời gian gần đây Thanh mất cái thói quen ấy. Anh không tìm thấy hứng thú trong công việc. Có nhiều khi anh ngồi hàng giờ trước máy tính. Đầu óc cứ đặc quánh lại. Anh chán tất cả. Anh nhớ tiếc một cái gì đó xa xôi… một cái gì đó đã mất…mà thực sự đó là cái gì anh cũng không thể biết được. Anh ngại tiếp xúc, từ chối lời mời họp mặt bạn bè khiến mọi người khó hiểu. Anh thu mình lại, dễ cáu và ít cởi mở với vợ con. Vợ anh có vẻ ngạc nhiên nhưng kiên nhẫn chịu đựng. Nếu không tin chồng tuyệt đối vợ anh có thể hiểu nhầm. Thanh thầm biết ơn vợ về điều ấy.
Vừa rồi có người bạn thân đang làm quản lý cho một resort ghé lại thăm. Thanh tâm sự với bạn. Hải cười: “Cậu bị hội chứng “tiền mãn kinh” rồi đấy. Thôi thế này. Cậu thay đổi không khí đi. Mùa này khách sạn cũng vắng, mình xoay cho cậu một phòng. Giá ưu đãi… Cậu vê đấy năm, bảy ngày cho thư giãn. Có cậu mình cũng vui. Lâu quá rồi tụi mình không gặp nhau.”
* * *
Cả ngày không thấy mặt người khách láng giềng, theo thói quen Thanh bắt đầu suy đoán. Còn trẻ thế mà đi nghỉ một mình hay cô ta hẹn hò với ai mà người kia chưa đến. Có thể là một doanh nhân hay cán bộ cao cấp. Hẹn hò ở đây chắc phải cở giám đốc. Anh ả đưa nhau đến đây vào mùa này đở mọi người dòm ngó. Phụ nữ có bao giờ đi nghỉ một mình… Hay cô ta là một doanh nhân, ra đây liên hệ với đối tác bàn công chuyện làm ăn… Có thể lắm… Phụ nữ bây giờ năng động, giỏi giang phát khiếp. Có thua gì cánh đàn ông… Thanh ngồi làm việc trên một bàn nhỏ trước hàng hiên nhưng chẳng viết được gì. Anh mãi nghĩ lung tung.
5 giờ chiều. Thanh băng qua bãi tắm. Du khách phần lớn là người nước ngoài. Họ đang tắm hay nửa nằm, nửa ngồi phơi nắng. Mặt trời và biển đôi lúc là một thứ xa xỉ phẩm. Dễ gì ở đâu cũng có. Da rám hồng màu cua luộc, những ánh mắt và nụ cười thoả thích. Vị mặn của đại dương tan trong gió kích thích, mời gọi. Thanh sải những bước dài, lao mình xuống nước và bơi ra xa. Bơi chán, anh trở về nằm phơi trên cát. Cát ấm dưới thân. Anh lênh đênh trong cái màu xanh ngăn ngắt của trời, của biển. Những cái phao xanh đỏ hạn chế khu bãi tắm dập dềnh. Mùa này khách không đông vẫn thấy hai chiếc ca-nô cứu hộ lãng vãng ngoài kia.Thanh nhớ lời Hải: “Cậu tắm trong giới hạn đó chứ đừng ra xa nhé. Bên trái có một vùng nước xoáy. Nhìn thì tưởng cạn thế chứ năm nào ở đó cũng có một vài người. Tránh chỗ ấy ra nghe không. Mình rủ cậu đi nên phải có trách nhiệm với cậu.” Thanh phì cười; “Mình có phải là con nít đâu. Mà cậu cũng biết mình bơi thế nào rồi chứ.”
-Nhiều khi không biết thì sống, mà bơi giỏi mới chết. Đừng có chủ quan. Liệu hồn đấy.”
Ngoài 40 rồi, mấy chục năm là bạn bè, tính Hải vẫn thế. Ít nói nhưng chu đáo. Đó là một trong số ít những người bạn mà Thanh không cần che dấu điều gì, kể cả những việc riêng tư nhất.
Khi Thanh nhỏm dậy định trở về thì người phụ nữ phòng bên xuất hiện đi gần đến chỗ anh. Cô ta không tắm, cô ta đi dạo. Cái quần lửng màu beige, chiếc áo thun cánh tay màu nâu. Lần đầu tiên anh nhìn rõ mặt. Thiếu cái vẽ tươi tắn, trẻ trung nhưng lại có nét thanh thoát rất gợi cảm hiếm thấy của phụ nữ bây giờ. Dưới cặp chân mày cong một cách tự nhiên, không tô vẽ, một đôi mắt rất lạ… Đôi mắt không hướng ra ngoài để giao tiềp mà thu lại như ủ kín một điều gì. Cô ta đáp lại nụ cười và cái gật đầu nhẹ làm quen của Thanh bằng cái gật đầu và nụ cười lơ đảng rồi đi thẳng. Cái cảm giác gần gũi và quen thuộc ban sáng lại trở về. Mình đã gặp cô ta ở đâu rồi nhỉ? Ở nhà một người quen.Nhưng mà nhà ai?Hay thấy cô ta trên TV hay trong một bộ phim nào đó? Hay cô ta trông quen vì giống một nhân vật nào đó của mình !!! Thanh cười và tự chế giễu. Thanh chưa muốn về. Anh kín đáo theo dỏi người đàn bà. Cô ta đi từ đầu này đến đầu kia bãi tắm. Dừng một lúc ở giới hạn bãi tắm sát rừng dương. Rồi quay trở lại… Thong thả… Một mình… Người đàn bà đi nghỉ một mình, đi dạo một mình vào lúc chiều muộn như thế này… Trông cô ta chẳng có gì đặc biệt nhưng không hiểu sao Thanh không dứt được ra khỏi đầu những ý nghĩ về người đàn bà xa lạ đó.
* * *
Thanh có thói quen dậy sớm và chạy bộ. Ở thành phố cũng thế và về đây chẳng bỏ được cái nếp ấy. Buổi sáng vận động để cả ngày đở mệt. Còn một lý do khác, không khí ban mai luôn làm anh hưng phấn. Thanh chạy men theo con đường lát gạch dọc bãi tắm. Một bên là hàng dương, bên kia là một khoảng đất thoai thoải phủ đầy cây mua, thứ cây mọc trên đất cằn của sườn đồi. Mấy trận mưa đầu mùa làm cây lá xanh hơn. Rải rác những đoá hoa ngan ngát tím. Thanh hiểu vì sao biệt thự anh đang ở có tên là “Hoa Mua”. Khi Thanh trở lại sau vòng chạy thứ ba thì người láng giềng phòng bên xuất hiện. Cô ta dừng lại bên trụ đá đầu bậc cấp dẫn xuống bãi biển. Có lẽ để ngắm mặt trời lên.
Người đàn bà có sức hút kỳ lạ lôi kéo sự chú ý của Thanh ngay lập tức.Anh giảm bớt tốc độ, suy nghĩ tìm cách lân la bắt chuyện. Thật khó! Chẳng có cái cớ nào ngoài cái cớ họ là láng giềng. Cô ta ngồi một mình trên trụ đá chênh vênh, chân buông thỏng, tóc bay trong gió. Cố làm ra vẻ thật tự nhiên, Thanh dừng lại và bước đến đứng cạnh cô, cùng nhìn về hướng mặt trời mọc. Mặt biển phẳng, sóng lăn tăn như mặt hồ. Mặt trời như một quầng lửa đỏ rực, đội biển nhô lên từ từ. Ánh sáng của nó nhuộm hồng những mảng mây chung quanh và phản chiếu lấp lánh trên mặt nước. Phần còn lại, da trời xanh như chưa bao giờ xanh như thế… Có lẽ chỉ ở biển bình minh mới phô hết vẻ rạng rỡ, diệu kỳ của nó. Thanh buộc miệng: “Đẹp thật”. Người phụ nữ quay sang nhìn anh. Thanh gật đầu nhẹ và nở nụ cười làm quen. “Ở thành phố chẳng bao giờ thấy trọn vẹn mặt trời lên…”
– Có lẽ vì quá bận rộn… Chẳng ai chú ý… Có những người chẳng bao giờ còn được ngắm mặt trời lên… Thấy mặt trời nghĩa là có thêm một ngày nữa được sống…”
Giọng người phụ nữ thanh, nhẹ, người miền trong nhưng cụ thể là vùng nào anh không đoán ra được. Cô ta nói với Thanh mà như nói với chính mình.Giọng pha chút ngậm ngùi. Anh chưa kịp hiểu hết ý tứ của câu nói thì cô ta nhìn ra biển tiếp tục ngắm mặt trời lên. Thanh không tìm được lời nào hợp lý để tiếp tục câu chuyện. Vừa lúc đó có tiếng Hải gọi từ một quán cà-phê gần đó gở anh khỏi thế bí.
– Ai thế? Người quen hả?
– Người láng giềng phòng bên cạnh.
– Xinh không?
Thanh không trả lời. Từ quán cà-phê, anh nhìn thấy người phụ nữ ngồi im như một tượng đá nhìn mông ra biển.
* * *
Thanh nằm trên chiếc ghế xích đu dưới tán một chiếc dù lợp bằng lá dừa. Những chiếc dù rải rác trên bãi cát trông xa như những chiếc nấm lớn. Mặt trời xuống phía sau rừng dương. Không khí dịu hẳn. Trời như trong và cao hơn. Tiếng gió… Tiếng sóng… Tiếng chim gọi nhau về tổ… Những hợp âm của chiều tà… Buồn và hiu quạnh nhưng thật thú vị. Thình lình Thanh nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trên những bậc cấp dẫn xuống bãi tắm. Đầu trần, tay ôm bó hoa, chiếc khăn quàng ở cổ phơ phất. Cô ta ôm hoa đi đâu vào giờ này một mình trên biển thế nhỉ. Cô ta đi chầm chậm sát mé nước tiến đến bãi tắm sát rừng dương nơi có vũng nước xoáy mà Hải dặn anh hôm trước. Chiều nay biển động chẳng ai tắm. Ca-nô cứu hộ chẳng thấy lãng vãng. Lác đác một vài du khách ở tít đằng kia. Lở cô ta tự tử…? Sóng lớn thế này làm sao cứu kịp… Chờ cô ta đi qua, anh lặng lẽ theo sau phía trên này bãi tắm. Khi đến cuối bãi, anh băng mình qua hàng dương, núp sau một bụi dứa dại tiếp tục quan sát. Lần trước cô gái kiệm lời khiến anh thấy ngại… Thật vô duyên nếu anh xuất hiện chẳng có lý do phá vỡ giây phút riêng tư của cô ta như thế. Ngồi một mình trên bãi vắng cô ta như lọt thõm giữa cái mênh mông vô tận của trời và nước. Hoa ai tặng và cô ta ôm hoa ra đây làm gì thế nhỉ… Thình lình người đàn bà cúi xuống tháo rời rồi ôm những cành hoa tiến gần sát mé nước. Thanh hốt hoảng trong tư thế chuẩn bị nhào ra… nhưng anh bỗng dừng lại. Một con sóng lớn xô vào bờ, người phụ nữ tung những cành hoa lên đầu ngọn sóng. Những đóa hoa trắng dập dềnh… mỗi lúc bị cuốn ra xa… Cô ta đứng đấy nhìn theo cho đến khi mất hút, rồi chậm rãi trở lại ngồi trên bờ cát nhìn mông ra biển, đôi vai gầy rung động…
Như có một sức mạnh vô hình thôi thúc,Thanh rời chỗ núp đến cạnh người đàn bà. Cho đến lúc anh đứng sát cô ta mới giật mình nhìn lên. Mái tóc dài rối tung trong gió, làn da trần trắng xanh, đôi mắt thăm thẳm còn ngấn nước. Thanh ngồi xuống bên cạnh cô không nói gì và cả hai cùng nhìn ra biển… Mãi một lúc sau anh đứng dậy và đưa tay;”Ta về thôi. Muộn rồi. Biển động lắm. “Người phụ nữ đặt bàn tay mỏng manh vào tay anh một cách tin cẩn. Anh kéo cô ta đứng dậy. Cô nhẹ hều như một chiếc lá. Cả hai đi dọc men theo bờ trở về khách sạn. Có lẽ họ là những người cuối cùng. Trông họ giống như một cặp tình nhân hay một đôi vợ chồng. Thực sự họ chẳng hề quen nhau. Chưa quen nhưng bây giờ thì không lạ. Nỗi đau đã kéo họ lại gần. Thanh chẳng biết nói gì và hình như người đàn bà cũng chẳng cần lời an ủi. Khi người ta đau khổ, biết có ai đó đang ở cạnh mình, dù người đó là người xa lạ… Thế cũng đủ. Anh cũng chẳng muốn biết hoa trắng và những giọt nước mắt của cô dành cho ai. Chồng? Con? Người yêu? Ai thì cũng thế mà thôi vì bản chất nỗi đau chỉ có một. Nắng tắt hẳn. Bóng chiều rơi trên vai. Gió thổi dạt mái tóc người phụ nữ ra đằng sau và giật tung chiếc khăn quàng màu xám nhạt ra khỏi cổ. Trên đài cổ cao gầy Thanh phát hiện ra một nốt ruồi… Cảm giác thân thuộc ấy lại trở về.
* * *
Người phụ nữ làm thủ tục trả phòng cũng nhanh chóng như khi đến. Thanh đứng chờ ở hiên bên này nhưng cố làm ra vẻ thật tình cờ, ra dấu chào rồi nhân thể tiễn cô ta một đoạn. Bỗng chốc anh rơi vào một tâm trạng khó tả. Anh chẳng hiểu nỗi mình. Làm sao anh có thể lưu luyến một người đàn bà xa lạ mà anh chẳng hề biết gốc gác, tên tuổi. Làm sao anh có thể lưu luyến một người đàn bà chỉ tình cờ nhìn thấy cô ngồi khóc một mình và trao đổi không quá ba câu. Đó không phải tình yêu hay niềm đam mê. Đó là tình quyến luyến. Trong quá khứ mênh mang, sâu thẳm của kiếp người có thể cô ta đã từng là mẹ, là vợ, là người yêu của anh… Ai mà chẳng phải là cha, mẹ, vợ, chồng, anh em của nhau trong quá khứ… Trong dãy thiên hà chi chít đầy sao, anh và cô như hai ngôi sao tình cờ lướt qua nhau rồi đi về hai hướng… Một lần… Và mai mãi…
Thanh sợ sự chia ly. Anh muốn níu kéo, dù chỉ mươi lăm phút thôi cũng được. “Sao chị không ăn sáng rồi hãy đi.”
– Không. Tôi trể chuyến bay mất.
Anh tài xế ta-xi bỏ hành lý vào xe. Cô ta đưa tay ra.” Cảm ơn anh nhiều… Tạm biệt…” Trên nét mặt dường như không bộc lộ chút xúc động nào nhưng trong đáy mắt phảng phất một điều gì đó thật khó tả. Anh giữ yên bàn tay cô một lúc rồi buông ra. Người đàn bà bước vào xe. Anh tài xế đóng cửa rồi nổ máy. Thình lình đầu óc anh lóe sáng như một tia chớp… Một con người… một cái tên… một hình ảnh… bật ra từ ký ức sâu thẳm đã lâu lắm rồi bị lãng quên… Những ký ức lộn xộn, nhập nhòe như những hình ảnh trong những giác mơ nửa đêm về sáng… Một cách vô thức anh chạy theo chiếc xe cố nhớ và gọi một cái tên nào đó… nhưng không thể… Bất thình lình người phụ nữ ló đầu ra cửa xe, tay vẩy vẩy. Cảm giác bất lực dồn lên ứ nghẹn… Khi xe khuất sau khúc quanh của chiếc cổng, Thanh thấy một cái gì đó òa vỡ trong lòng…
L.T.C.T