Nếu cô yêu Trịnh và tôn sùng những triết lý sống của người nhạc sĩ tài hoa này thì anh lại yêu cái nét buồn, yêu cả những thăng trầm trong cuộc đời Hàn Mặc Tử. Trong rất nhiều những email gửi cô, có lần anh tâm sự: “Mình mến mộ Hàn Mặc Tử, thương yêu người bao nhiêu lại thấy xót xa thay bấy nhiêu, tình đã bể để rơi nhiều nước mắt, nhưng để bù lại Hàn Mặc Tử có được một hồn thơ bất tử, tuy ông đã vĩnh viễn ra đi rồi mà thơ ông vẫn sống mãi đây…”
Cô chưa bao giờ hỏi anh vì sao, nhưng cô biết tuổi thơ anh là những ngày đầy nước mắt và đau thương. Mồ côi cha mẹ và lớn lên trong lời ru của bà. Đó là tất cả những gì cô biết được về anh.
***
Họ quen nhau thật tình cờ khi cả hai cùng làm cộng tác viên dịch bài cho một trang web của Đức liên quan đến cuộc sống và con người Việt Nam. Trước đó, họ cũng đã đôi ba lần trao đổi và trò chuyện với nhau trong diễn đàn nhưng kí ức họ để lại trong nhau vô cùng mờ nhạt. Cô không quan tâm đến anh và ngược lại. Chỉ cho đến khi chú Heiko – người phụ trách trang web có nhã ý mời anh và cô cùng dịch các bài viết sang tiếng Việt thì họ mới bắt đầu làm quen nhau thực sự. Nói là làm quen cho oai chứ thực ra trên thế giới ảo, nhớ được cái nickname của nhau cũng đã là quý hóa lắm rồi. Từ những cái nick ảo đó, họ cùng nhau trao đổi, phân chia công việc. Diễn đàn có hàng trăm người, trong số đó có lẽ phải đến hơn sáu mươi phần trăm là Việt Kiều. Họ là những kỹ sư, bác sỹ, giảng viên Đại học đã sống và làm việc lâu lăm tại Đức. Nhưng cũng có khi là những sinh viên chưa tốt nghiệp ra trường như Lara, Cala, Orchideen, HQ, Quân – tất cả vẫn còn rất trẻ, tiếng Đức chưa thành thạo nhưng vẫn đủ hiểu để cãi, để lý luận và dĩ nhiên là để…chém gió nữa. Cô hình như là thành viên trẻ nhất diễn đàn khi vẫn còn là nữ sinh năm cuối cấp III – đồng thời cũng là người năng nổ nhất trong nhóm dịch dù cô chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Ngày cô đăng bản dịch đầu tiên của mình lên diễn đàn, các cô chú khen ngợi và động viên cô hãy tiếp tục làm, còn anh thì bình luận ngay phía dưới: „Bản dịch của Đan còn non lắm, em chưa đủ trình độ và khả năng để dịch những bài viết như thế này. Nếu để Đan dịch tiếp, e là…“. Lời nhận xét rất thẳng và rất thật của anh đã chạm vào lòng kiêu hãnh của một cô gái hai mươi tuổi. Dĩ nhiên là cô giận chứ. Anh không hề biết rằng đối với một cô bé mới vài năm sống ở Đức, dịch được những bài viết như thế đã là một thành công đáng kể. Vậy mà cuối cùng anh đã dập tắt đi niềm đam mê của cô không thương tiếc. Ngày đó, cô còn quá trẻ và khi người ta trẻ, người ta không phân biệt được tác dụng của những lời khen – chê. Tự nhiên lúc đó cô thấy mình bị tổn thương ghê gớm và sau vài bản dịch tiếp theo, cô quyết định dừng công việc của mình. Thời gian đó, anh nhận được rất nhiều phản hồi, góp ý. Không biết người ta đã nói với anh những gì, ba tuần sau đó, trong hộp thư của cô có lời xin lỗi của anh. Anh hứa sẽ giúp cô dịch bài.
Những ngày làm việc cùng nhau cô học được từ anh nhiều thứ, từ cách sử dụng từ cho đến việc chuyển ngữ cho lời văn mượt mà, chau chuốt mà vẫn đúng ý. Nhưng giữa cô và anh dường như luôn luôn có một bức tường chắn ngang. Hình như hiểu được điều đó nên sau mỗi buổi làm việc, anh đều gửi cho cô một tin nhắn: “Anh hy vọng Đan sẽ không ghét anh nhiều nữa!“. Biết cô là con gái sinh ra và lớn lên ở xứ miền Trung với mái tóc dài và yêu thơ, anh cũng làm thơ đăng lên mục Văn hoc cafe phần tiếng Việt, nhưng chỉ dám viết “Tặng một người”:
„Tôi đã gặp em, đã gặp đâu
Mà rồi mong nhớ những đêm thâu
Tôi mơ thấy tóc em dài lắm
Phủ kín bờ vai, chấm tới lưng
Khẽ hất về sau, em nói nhỏ
Ấm giọng miền Trung, lắm kẻ si
Rằng khen nhiều quá làm em giận
Em nguýt nhìn tôi, em bỏ đi“
Mọi người hùa vào trêu cô “Đan ơi, có người tặng thơ kìa!“ Tôi chỉ mỉm cười lặng im không nói. Những thứ không phải của mình thì đừng nhận vơ, cô đã tự tạo cho mình một nguyên tắc riêng như thế. Có lần, sau khi dịch xong bài, họ ngồi trao đổi với nhau, anh hỏi cô có muốn nghe anh kể về cuộc đời và tuổi thơ đầy máu và nước mắt của anh không nhưng cô đã nhẹ nhàng từ chối, để rồi bây giờ nghĩ lại cô thấy mình ngày ấy thật tệ. Tuổi hai mươi, cô chưa đủ lớn để hiểu được những gì đang diễn ra xung quanh mình.
***
Anh lặng lẽ rời nước Đức và trở về Việt Nam, không để lại cho cô một dòng tin nào, chỉ gỏn gọn bốn câu thơ cô vô tình đọc được trong forum:
“Ta đã đi xa và rất nhớ
Đến người em nhỏ vẫn còn thơ
Xa em không một lời chia biệt
Biết đến bao giờ gặp lại em”
Không một lời chào từ biệt, không một lời giải thích vì sao anh trở về quê hương, chỉ vẻn vẹn một dòng chữ cuối cùng anh gửi vào hộp thư của cô: “Hãy cố gắng học tập thật tốt em nhé, bởi đó là chiếc chìa khóa duy nhất dẫn em vào tương lai!“
Qua một người bạn, cô được biết từ khi về Việt Nam, anh đi làm các tour du lịch cho người nước ngoài từ Bắc vào Nam. Email gửi cô sau ngày anh về nước cũng chỉ đơn giản: “Lần nào đi qua miền Trung anh cũng nhớ tới em!“. Từ đó, cô cũng không còn nhận được bất cứ tin tức gì của anh. Dường như, anh cũng có những nguyên tắc của riêng mình nên mỗi năm anh chỉ gửi cho cô đúng hai email, đó là vào dịp lễ Noel và Tết cổ truyền. Email cuối cùng gửi cô, anh viết: “Chúc em có những ngày lễ an bình, hạnh phúc và vui vẻ ở nơi xa ấy. Quê hương đang nhớ em, gia đình đang nhớ em và một người cũng đang nghĩ đến em. Mong gió lạnh thổi hồng má em, mong ngọn nến đêm Giáng sinh sưởi ấm tim em và mong tiếng chuông nhà thờ reo làm em nhớ lại cái dư âm ngày xưa êm đềm hạnh phúc tuy có nghèo ở chốn quê hương…“. Và anh không bao giờ trả lời lại bất cứ email nào của cô.
Rồi cùng chẳng hiểu từ đâu mà anh vào đọc được blog cô, đọc những bài thơ, những dòng tâm sự mà cô đã viết. Vẫn là một lời comment rất vu vơ nhưng lại vô cùng quen thuộc: “Lần nào đi qua miền Trung anh cũng nhớ đến em“. Cô đã nhận ra anh từ chính lời viết đó, mặc dù cô biết anh không hề muốn bị phát hiện chút nào. Có lẽ anh đã không nghĩ rằng chỉ một lời nói đó thôi mà lại khiến cô có thể nhớ dài và nhớ lâu đến như vậy! Anh rất ít khi viết blog, nhưng bài viết nào của anh cô cũng âm thầm đọc. Bẵng đi một thời gian, anh không viết gì nữa. Cô đã nghĩ rằng anh bận rộn với công việc, với tình yêu của mình. Họ lạc nhau từ đó. Địa chỉ email của anh cũng không còn tồn tại.
***
Những ngày cuối tháng 5, cô trở về quê hương thăm gia đình sau nhiều năm xa cách. Rồi bỗng một ngày, cô bàng hoàng khi đọc entry cuối cùng của anh trên blog và như môt phản xạ, cô bật khóc khi đọc những dòng cuối cùng:
“Hà Nội đông đúc, có thể ví như ngập trong biển người, thế mà nhiều người vẫn cô đơn. Nắng hơn ba mươi độ mà lòng ta vẫn buốt lạnh. Sống trên quê hương mà như kẻ lạc đuờng vào một thế giới lạ, không phải của ta.
Mãi cho đến một ngày tôi lên chùa và được hầu chuyện sư ông. Tiết lộ với sư rằng tôi yêu Phật, sư khuyên tôi hãy ở lại cõi trần. Rồi sau đó sư cũng đồng ý khi lòng tôi đã quyết. Xuống mái tóc vẫn còn xanh, đến chốn từ bi, tôi thấy lòng mình thanh thản, nhẹ nhàng – một xúc cảm đặc biệt lần đầu tiên trong đời tôi có được.
Tôi đã tìm thấy tình yêu của mình“.
Trong nước mắt, cô kể cho mẹ nghe câu chuyện của cô và anh từ nhiều năm trước. Mẹ cô đọc entry của anh xong, lặng mình một hồi lâu rồi khẽ vuốt mái tóc dài của đứa con gái yêu, nhỏ nhẹ bảo: “Lẽ ra con phải vui vì điều đó chứ, người ta đã tìm đươc tình yêu đích thực của mình rồi mà”. “Nhưng tại sao lại phải đi tu?“, cô chớp mắt nhìn mẹ và hỏi theo phản xạ. Bà giảng giải cho cô nghe về Phật, bởi bà là Phật tử. Bà nói bà đã tìm được bình yên của mình bên những trang sách Phật và trong những lời Phật dạy. Trong khi cô vẫn nhìn mẹ với đôi mắt hoang mang, bà nắm chặt bàn tay cô rồi nói nhỏ: “Con nhắn tin lại cho anh ấy, hỏi xem anh ấy đang ở ngôi chùa nào. Nhất định mẹ sẽ tới thăm”. Cô lặng lẽ nhắn cho anh, dù cô biết hy vọng nhận được câu trả lời chỉ là 0,1%: “Hãy nói cho em biết anh đang ở đâu, em còn ở Việt Nam đến ngày 15/6, em và mẹ sẽ tới thăm anh“
***
Cô lặng lẽ rời Việt Nam với một niềm khắc khoải vì không gặp được anh. Trước khi lên máy bay, cô vẫn còn níu bàn tay mẹ thật chặt và dặn nếu một ngày nào đó anh liên lạc với cô thì mẹ hãy tới thăm anh giùm cô. Mẹ đã hứa với cô điều đó! Nhưng cho đến tận bây giờ, anh vẫn mãi lặng im.
Anh không trở về một thế giới khác, nhưng cuộc đời anh đã bắt đầu lật sang trang mới. Cô biết có thể suốt cuộc đời này, cô và anh sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, song cô lại luôn có cảm giác rằng ở một nơi nào đó anh vẫn luôn dõi theo những bước đi của cô. Linh cảm và bản năng của một con người đã luôn nói với cô như thế!
Mười năm sau đó, trong một lần trò chuyện cùng cậu em trai, thằng bé thủ thỉ với cô: „Sáng nay em đưa mẹ lên chùa có gặp một Sư thầy ngày xưa cũng ở Đức chị ạ“. Cô không nói gì, miệng lẩm bẩm: Nam Mô A Di Đà Phật.
(Viết cho HL)
H.Y.A