Trang chủ Phật giáo với Tuổi trẻ Hồn nhiên tiếng trẻ thơ: Ba ơi, cho con nghe bài “Ủ...

Hồn nhiên tiếng trẻ thơ: Ba ơi, cho con nghe bài “Ủ ma li ma li bú”…

132
0

Khi nghe nhạc niệm Đức Phật A Di Đà, thì hai chị em chẳng ai nhắc, đứng nghiêm, hai bàn tay xinh chắp trước ngực, cúi lạy, cùng nhau: A Di Đà Phật!

Không biết có phải, ngay từ khi vợ mang bầu bé thứ nhất, rồi đến bé thứ hai, tôi thường bật nhạc niệm Phật, Kinh Phật, mà hai chị em Như Ngọc và Gia Linh – Hai công chúa bé bỏng đáng yêu của tôi tối đi ngủ chỉ thích nghe nhạc Niệm Phật.

Chị Như Ngọc nói rõ hơn, rành rọt: Ba ơi, bật cho con nghe bài của con đi ba. Bài Nam Mô, hay bài A Di Đà Phật có cô và chú cùng hát ý. Con thích nhất bài Nam Mô ạ. Bé ngân nga: Nam mô Quán Thế Âm Bồ tát…, đúng vần, đúng điệu như bản nhạc tôi lưu trong điện thoại, thường bật cho bé nghe trước khi đi ngủ.

Bé Ngọc niệm danh hiệu đức Phật trước khi ăn

Gia Linh gần 4 tuổi mà vẫn ngọng líu lo: Ba ơi, bật cho con nghe bài “Ủ ma li ma li bú” đi ba. Chị Ngọc nghe em nói, nhanh nhảu chữa: Không phải, em không biết nói à, Ba dạy chị rồi, là “Ủm Ma Ni Pa Mi Húm” cơ. Thế mới đúng.

Khi Gia Linh chưa sinh, Như Ngọc đã thường được nghe nhạc niệm đức Phật A Di Đà, nghe khá nhiều. Thế mà lớn dần, nghe bản nhạc niệm thánh hiệu đức Quán Thế Âm Bồ tát, bé thích luôn, thuộc ngay và chỉ thích nghe bài đó. Cứ mỗi tối trước khi đi ngủ, bé lại nhắc: Ba ơi! Ba bật bài Nam Mô của con, con nghe rồi con ngủ ba nhé.

Năm trước, trong chuyến đi Quảng Châu – Trung Quốc, tình cờ tôi xin được CD chỉ có duy nhất một bài: Om Ma Ni Pad Me Hum tiếng Mông Cổ (Om Ma Ni Pad Me Hum in Mongolian Language) và một bản tiếng Trung giản thể (Om Ma Ni Pad Me Hum in Han Yu). Về tôi copy ngay vào máy tính, chiếc điện thoại luôn để nghe nhạc cũng có luôn.

Hai chị em vãng cảnh chùa cùng gia đình

Hè năm 2012, khi đó hai vợ chồng gửi bé Linh ở nhà ông bà ngoại, ở Sơn Tây, có dịp về chơi, tôi vô tình bật bài đó, bé thích ngay, líu lo ngọng hát theo “Ủ ma li ma li bú”. Rồi, cả hai chị em, dù xa bố mẹ bao lâu, gặp là lại ríu rít: Ba ơi, bật bài con thích nghe đi ba. Bài có cô và chú hát đi Ba. Bài Ma Li Bú đi ba…

Hai bé lớn khôn từng ngày, số ít bản nhạc đã trở thành món ăn tinh thần quen thuộc dù là trước khi đi ngủ, hay khi chơi mà sực nhớ ra. Rồi, có một việc nhỏ, tôi từng bày cho hai bé, khi cúng cụ phải chắp tay. Nhớ rồi quên. Cười, ngượng, bẽn lẽn khi thực tế hoặc tôi nhắc hai bé làm thử… Nhưng, khi nghe nhạc niệm Đức Phật A Di Đà, thì hai chị em chẳng ai nhắc, đứng nghiêm, hai bàn tay xinh chắp trước ngực, cúi lạy, cùng nhau: A Di Đà Phật!

Hàng ngày, đi làm về, thấy các bé vui chơi, nghe tiếng các bé nói cười… Tôi thấy, mỗi ngày đều ý nghĩa. Cứ như thế, từng ngày…

Theo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here