Trang chủ Văn hóa - Lịch sử Hoa ngọc lan

Hoa ngọc lan

125
0

Đám trẻ rủ nhau nhặt những cánh hoa ngọc lan vừa mới rụng còn rất thơm. Nó cũng hào hứng nhặt một ít dự định mang về cho em gái nó bày chơi đồ hàng, nhưng do bỏ túi áo, lại mải vui cùng lũ bạn đi tắm sông, nên khi về đến nhà cánh hoa ngọc lan đã bị hấp hơi, vàng như lá úa. Chỉ có vài cái nụ to bị sâu cắn rụng là còn nguyên, thế mà em gái nó vẫn nhoẻn miệng cười xinh xinh khó tả.

Ngoài chợ, trên những gánh hàng hoa, ngọc lan bao giờ cũng được đậy cẩn thận bằng lá sen hay lá chuối. Mỗi có khi khách hỏi mua, giở chiếc lá lên, mùi hương tràn ra ngoài thơm lừng cả một góc chợ.

Người bán nhanh tay lấy chiếc lá chuối gói vội khoảng mươi mười lăm bông cho khách, tiền được tính đắt cho từng bông. Khách có thể mua riêng, hay mua vài ba đĩa hoa có điểm sẵn ngọc lan ở trên.

Thi thoảng, mẹ nó cũng mua hoa ngọc lan về cúng ông bà, nhưng đợi cúng xong thì hoa đã ngả màu thâm vàng. Mỗi khi cầm cái lộc hoa trên tay là em gái nó lại phụng phịu. Nó nói với em rằng hôm nào nó sẽ hái cho em nó một chùm hoa ngọc lan thật đẹp.

Tính đi tính lại, chỉ có mỗi hàng cây ngọc lan ở uỷ ban là chẳng ai để ý đến thôi. Thế là bọn trẻ chúng nó cũng tìm cách trèo tường vào uỷ ban và leo lên cây, nhưng cả bọn vừa mới hái được khoảng chục cành thì bị người ta phát hiện, đuổi cho chạy đến bỏ quên cả dép.

Khi quay lại thì không thấy dép đâu, mấy cành ngọc lan cũng bị người ta giẫm nát mất rồi. Đứa này đổ cho đứa kia là cười to, đứa kia lại đổ cho đứa nọ là canh chừng không cẩn thận. Nói một hồi, bọn trẻ lại vỗ vai tươi cười và cùng rủ nhau đi tắm.

Một lần nó được về chơi ở quê bên đàng ngoại, ông thủ tự ở ngôi chùa cổ gần nhà nhờ mấy anh em nó sang hái hoa ngọc lan để cúng Phật. Anh em nó vui vẻ kéo nhau sang chùa. Sau vài lời rì rầm khấn vái của ông thủ tự, bọn nó thoắt leo lên cây, chao ôi trước mắt và chung quanh đầy những hoa là hoa.

Bầy chim nghe tiếng động lạ, quay cổ gọi nhau líu ríu, còn mùi hương ngọc lan như ken đặc bầu không khí ở bên trên. Nghe ông thủ tự căn dặn, sợ mắc tội ngửi hoa trước, thế là nó chẳng dám hít thở mạnh, ví thử như hoa ngọc lan đang thuộc về thế giới của các vị thần tiên vậy.

Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vì thế hoa chỉ có thể với hái trực tiếp bằng tay mới đảm bảo tươi đẹp. Một làn đầy ngọc lan nhanh chóng được mang xuống. Ông thủ tự mặc chiếc áo dài nâu, nhẹ tay đỡ lấy làn hoa, hoan hỷ nhúng từng cành hoa vào chậu nước mưa trong vắt, gọi là tắm hoa, rồi chia đều ra các đĩa nhỏ, tuần tự dâng lên đủ khắp các ban thờ.

Mùi hương trầm hoà quyện với mùi hương ngọc lan, và tiếng chuông ngân lên từng tiếng, từng hồi như báo rằng thần Phật đã chứng giám lòng thành kính.

Đó là lần đầu tiên nó được nhìn kỹ hoa ngọc lan. Lúc ấy, nó ước gì có em gái nó ở bên cạnh, để nó có thể cài cho em một bông hoa vào mang tai, hay xâu một vòng ngọc lan đẹp nhất để em nó đeo nơi cổ. Nhưng kể như nó vẫn còn một lời hứa chưa tròn với người em gái…

Mỗi năm, sau những cơn mưa đầu mùa hạ, từ nách những chiếc lá xanh to như bàn tay, ngọc lan điểm nụ chi chít trên đầu cành. Từng nụ, từng nụ được bao kín bởi một bao hoa có lớp lông trắng mịn như nhung. Khoảng vài ba ngày sau, những cách hoa nhích dần, đội các bao hoa lên và vươn ra ngoài đón khí trời với màu trắng ngà thuần khiết.

Hoa bung nở giống như đôi bàn tay vũ công đang xoè tròn những ngón cong cong, và ngọn gió đùa như rắc mùi hương lên khắp ngõ. Chả thế mà, người ta ví hoa ngọc lan tựa như người con gái e thẹn đứng núp bên hiên mỗi khi nghe tiếng nhà có khách.

Bây giờ em gái nó đã đi lấy chồng xa, cứ nhớ đến lời hứa chưa tròn ngày nào, nó chỉ im lặng nghĩ thêm về những phiến tình người, dù sao thì tiếng ve gọi hè trong vắt nơi thế giới của bọn trẻ ngày xưa vẫn chưa một lần trở đục…


T.T.T

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here