Hoa rau muống như nàng tiên của miền hương đồng gió nội. Thật đẹp và nên thơ khi những dây muống gầy guộc leo lên cành giậu, điểm từng bông trắng tím, trông như những chiếc chuông hoa, vừa chạm mắt vào đã nghe âm vang cả một miền bình dị.
Những cánh chuồn chuồn giập giờn ngơ ngác. Trong nắng mai dịu nhẹ, trời như trải xuống một tấm thảm hoa mềm mại, nhìn cho đến khi cảm nhận được đoá hoa cuối cùng nhòe đi trong hư ảo. Trên tấm thảm hoa ấy, dải nước xanh ngắt hiện ra với chiếc thuyền nan con con. Cô bé theo mẹ đi hái rau, ngắt bông muống tím cài lên mái tóc, trông mà xinh đến lạ.
Lúc tuổi trăng, cái hoa trắng pha màu tim tím ấy, luôn giữ chân đám trẻ với trò chơi cô dâu chú rể rộn rã niềm vui, và đôi khi chúng thầm thương nhau cũng chẳng biết vì đâu. Đứa huýt sáo làm trò, đứa tung tăng với cái hoa tím e ấp cài trên mái tóc, và chúng thẹn thùng gọi tên nhau chỉ để được bước đi chung trên một con đường, được cùng hỏi và nói những câu chuyện không đầu không cuối. Và đêm về, trong giấc mơ, đời hân thưởng cho chúng những tiếng cười trong vắt.
Mỗi khi lội xuống con sông cạn giặt chiếu, chú tiểu lại thả hồn cùng những cánh hoa xưa. Nghe lắc rắc hạt mưa, chú dừng ngắm những vòng tròn lan ra rồi biết mất. Nghìn vòng tròn lấm tấm cả nghìn hoa, chợt nhớ mẹ, nhớ quê… da diết. Sư cụ cốc đầu, sao cứ đứng ngẩn ngơ? Chú chắp tay không nói câu gì, bởi sắc thu phai đang đón về một miền hoa tím. Ngày xưa mẹ nhức mình trở bệnh, chú lội ruộng hái rau chiều muộn, bát canh suông tím ướt cả bờ mi. Vị chát ngái mẹ thích ăn, bao đầm ấm quây quần như đoá hoa một cách.
Sư cụ bảo trong lòng người Việt, gần như ai cũng có một màu hoa muống. Bụt là vị lương y, Người đã hoá sinh vào loài rau rỗng ruột, cứ để tình đời tươi héo chuyện “vô tâm”. Vãng sinh Tịnh độ chân ngôn, câu thần chú nương nhịp mõ nhập vào màu hoa tím. Đâu những cuộc thuỷ chiến từ nghìn xưa, hồn tử trận lạnh run không cành đậu…
Đời cứ dập dềnh và sóng cứ trôi xa, sắc hoa tím lay chú tiểu đang ngủ quên bên bậc cửa. Vừa mở mắt, lần đầu tiên chú nghe giọng Sư cụ thỉnh chuông, những tiếng tròn và ấm dội lên từng cánh tím, rạng hồn hoa lấp lánh.
Không biết từ bao giờ, dân chúng gọi Sư cụ là thiền sư hoa muống…
T.T.T
(Viết cho người yêu hoa)