Nếu chúng ta luôn tự nhiên Thiền và Sống Thiền. Nếu chúng ta luôn luôn học hỏi thật sự từ những kinh nghiệm bản thân thì chúng ta không phải khổ.
Chúng ta chỉ chịu khổ khi nào Ngài dạy chúng ta một bài học, nhưng một lần, hai lần hay ba lần, chúng ta cứ lập lại cùng một lỗi lầm đó, thì đương nhiên chúng ta phải đau khổ.
Cho nên, hãy quên tương lai, quên quá khứ và sống tự nhiên hoàn thiện trong hiện tại. Chúng ta có thể học hỏi từ quá khứ nhưng đừng bám vào đó. Như vậy chúng ta sẽ hạnh phúc.
Mỗi một tình trạng khổ đau đều là do mình tạo ra hay do những người chung quanh mình tạo ra đều là do đa số mọi người lúc nào cũng bám vào quá khứ mà quên đi hiện tại. Họ quên sống trong hiện tại…
Chúng ta phải sống từng giây từng phút! Mỗi một giây phút là một sự nhiệm mầu. Mỗi giây phút là có một cái gì mới lạ, một cái gì đó đang chờ đợi và chúng ta phải quý trọng.
Chúng ta có thể vui hưởng từng giờ từng phút thì tại sao lại làm cho đời mình đau khổ? Dù gì đi nữa, bây giờ chúng ta đã có trí huệ rồi thì chúng ta cũng nên biết rằng không điều gì có thể thật sự khiến cho mình quá phiền não…
Tình trạng nào cũng có thể lo liệu được, và người nào cũng có thể thay đổi được, miễn là chúng ta có đủ tình thương và sự kiên nhẫn.
Mỗi sự công kích là một vấn đề. Nhiều người không biết làm sao để tỏ bày tình thương, cho nên họ công kích chúng ta, họ la lối chúng ta hay làm điều gì đó không tốt để chúng ta chú ý tới. Nhưng chúng ta phải hiểu mới được. Phải nói chuyện với họ, phải hiểu và biết cách giải quyết mọi vấn đề ấy…
Không có gì mà không giải quyết được. Chúng ta phải cố gắng hết sức, trong lúc tọa thiền suy ngẫm xem, dùng trí huệ của mình, viết xuống giải pháp rồi đem ra làm thử. Chúng ta sẽ cảm thấy trong lòng nên làm như thế nào. Nếu luôn Thiền và Sống Thiền thì mọi chuyện trong đời sống của chúng ta sẽ không sao cả.
Thiền là quan trọng, nhưng Sống Thiền cũng càng quan trọng.
Cho nên mỗi lần gặp phải vấn đề nào hay có một thói quen xấu nào thì chúng ta nên đọc lại giáo lý của Ngài. Như vậy đầu óc sẽ thuần hóa rất nhiều. Mỗi ngày chúng ta cần phải đọc hoặc nghe những lời giảng dạy hay, những đạo pháp cao cả, chứ không phải chỉ có ngồi thiền là đủ. Cần phải tự nhiên thực hành sự Sống Thiền song song với việc tọa thiền. Nếu không, chúng ta sẽ không biết tại sao mình lại ngồi thiền. Nếu không biết mục đích thì chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Trong tâm sẽ không có một sự khát khao, đầu óc sẽ không đủ thanh tịnh để mà nhập định và sẽ không đạt được trí huệ sau đó.
Giả sử chúng ta đã làm tất cả những việc này rồi và mỗi ngày đều tọa thiền, nhưng vẫn thấy rằng mình có một thói quen xấu hoặc mình hãy còn bám víu quá nhiều vào cái này, cái kia. Không sao; đừng lo lắng.
Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi thì ít ra lương tâm chúng ta cũng an ổn, theo thời gian chúng ta sẽ ra khỏi khuynh hướng không tốt đó.
Bởi vì một số người trong chúng ta nghiệp chướng rất sâu dày từ những kiếp trước, chúng ta đã làm nhiều chuyện có thể nói rằng không nên làm hết lần này đến lần khác, từ kiếp này sang kiếp khác cho nên không điều khiển được mình nữa.
Cũng giống như con ngựa, ngày nào nó cũng đi cùng một con đường đó. Về sau, không có chủ hoặc ngay cả bị che mắt mà nó vẫn có thể đi con đường đó. Lúc nào nó cũng theo con đường đó mà đi… Nhưng tới một ngày nào đó họ sẽ chán cái khuôn mẫu thói quen ấy, rồi tự nhiên sẽ bỏ…
Cho nên đừng có lo lắng quá, đừng tự trách mình quá. Tiếp tục tự nhiên dần hoàn thiện mình qua sự Thiền và Sống Thiền. Không còn cách nào khác ngoại trừ làm như vậy…
D.T.G